Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 101: Bạn Là Người Tốt
Cập nhật lúc: 2024-07-09 22:35:39
Lượt xem: 49
Quãng trường diễn tập.
Ngay sau khi Hiệu trưởng Hồng tuyên bố giải tán, các học sinh đã phân tán ra mọi hướng, và phi thuyền quay trở lại trường đỗ sang một bên, tất cả học sinh bắt đầu đi lên phi thuyền một cách có tổ chức và kỷ luật theo lớp của mình, đột nhiên— —
Thẩm Trường Thanh rời khỏi đội, sải bước đi về phía cuối đội cuối cùng.
"Huh?"
"Thẩm Trường Thanh đang làm gì?"
"Anh ấy đang đi đâu thế?"
Dù bị loại sớm nhưng không ai có thể phủ nhận sự xuất sắc của Thẩm Trường Thanh.
Sức mạnh tinh thần cấp S hiếm hơn thiên tài thể chất cấp S. Trong số 5.000 tân sinh viên được nhận vào Lãm Nguyệt Tinh năm nay, có 9 tân sinh viên có thể chất S, nhưng chỉ có 2 người có sức mạnh tinh thần cấp S!
Không sai.
Chỉ có hai người: Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên.
Một hệ chiến đấu cơ giáp.
Một hệ chế tạo cơ giáp.
Trên thực tế, những người có thiên phú tinh thần lực cao có xu hướng lựa chọn hệ chế tạo cơ giáp, bởi vì hệ chế tạo cơ giáp đòi hỏi tinh thần lực cao hơn.
Nhưng hai thiên tài này sau khi chọn hệ chính lại học phụ thêm một hệ khác.
Nếu Thẩm Trường Thanh chịu học tập nghiên cứu chế tạo cơ giáp, tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ chế tạo cơ giáp!
Đúng rồi! Đây là sự tự tin của một người có tài năng trí tuệ cấp S.
Đối mặt với ánh mắt tò mò hoặc dò hỏi của mọi người, Thẩm Trường Thanh vẻ mặt bình tĩnh, không để ý tới ánh mắt của mọi người, đi về phía sau của đội.
Bên này.
Lớp học tự tài trợ xếp ở cuối hàng, vì để giữ khoảng cách với Thịnh Thanh Nham, Quý Dữu đã tụt xuống cuối hàng.
Kết quả Thịnh Thanh Nham căn bản không nhìn sắc mặt cô, nhìn thấy Quý Dữu lui về, anh cũng lùi lại.
Quý Dữu trợn mắt nhìn hắn: " Diễn tập xong rồi, cậu còn cùng tôi làm cái gì?"
Đôi mắt đẹp của Thịnh Thanh Nham chớp chớp: "Kiều Kiều nói với nhân gia a..."
" Cậu sẽ mời cô ấy 10 con thỏ nướng a..."
"Cô ấy nói chỉ cần nhân gia để mắt tới cậu, cô ấy sẽ tặng nhân gia 5 con a..."
Quý Dữu : "..."
Hóa ra là một kẻ đòi nợ.
Quý Dữu giơ tay, chỉ về phía xa, nói: "Vậy cậu phải cách xa tôi ít nhất 5 mét."
Thịnh Thanh Nham nghi hoặc: "Tại sao a..."
Quý Dữu trợn mắt: "Người đòi nợ phiền phức lắm, anh không nhận ra sao?"
Thịnh Thanh Nham: "..."
Chán ghét a...
Người này lại khi dễ tiểu khả ái a...
Đang nói chuyện, hắn đột nhiên nhìn thấy Thẩm Trường Thanh sải bước dài đứng ở trước mặt Quý Dữu .
Quý Dữu giật mình và lùi lại một bước.
Thẩm Trường Thanh không nói gì, im lặng.
Tư thế này hung dữ đến mức Quý Dữu không thể đoán ra được——
Tìm cách trả thù?
Trả thù?
Đánh nhau ?
Tóm lại người tới chắc chắn không thiện!
Quý Dữu sắc mặt bình tĩnh quan sát đối phương.
Đôi mắt đen của Thẩm Trường Thanh nhìn chằm chằm Quý Dữu, không nói lời nào.
Bầu không khí dường như đông cứng lại.
Trầm mặc.
Trầm mặc c.h.ế.t người.
Các học sinh xung quanh anh cũng dừng lại và bắt đầu xem.
Cái này--
Là muốn đánh nhau a ! Nhất định sẽ có đánh nhau a ! Cậu không thấy nắm đ.ấ.m của Thẩm Trường Thanh đang siết chặt sao?
Những người vây xem nhao nhao ghé mắt——
Đột nhiên--
Chỉ thấy Thẩm Trường Thanh tiến về phía trước nửa bước, Quý Dữu đột nhiên lùi về phía sau một bước, nhanh chóng giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Trường Thanh nói: "Thẩm Trường Thanh bạn học! Đừng nói gì nữa! Tôi hiểu ý của cậu rồi." .—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-101-ban-la-nguoi-tot.html.]
Huh?
Đã hiểu?
Cô ấy hiểu gì?
Thẩm Trường Thanh có chút mơ hồ, liền nghe được Quý Dữu lớn tiếng hô: " Cậu là người tốt -- nhưng tôi đã có người thích rồi, chúng ta không có khả năng!"
"..." mặt Thẩm Trường Thanh lập tức đỏ bừng.
Cái gì?
Mọi người đều bị sốc.
Thẩm Trường Thanh tỏ tình với Quý Dữu?
Và bị từ chối ngay tại chỗ?
Những người ở phía trước đội không biết tình huống cụ thể hay chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ gần như nghe thấy giọng nói lớn của Quý Dữu.
"Thẩm Trường Thanh thật sự thổ lộ tình cảm của mình?"
"Thật đấy! Tôi đã tận mắt nhìn thấy!"
"Bị từ chối? Thật thê thảm."
...
Đối mặt với tiếng ồn ào xung quanh, Thẩm Trường Thanh đỏ mặt như cua luộc, nhất thời không biết để tay chân vào đâu.
Quý Dữu nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy có chút kỳ quái: Này, cậu chẳng lẽ không phải tới báo thù sao?
Nhìn thấy Thẩm Trường Thanh nắm chặt nắm đấm, trên cánh tay gân xanh nổi lên, Quý Dữu sợ đến mức để bảo vệ mình, không nói một lời liền đưa cho đối phương một tấm thẻ tốt!
Tóm lại là một phương châm: không tìm ra được nguyên nhân thì phải ra đòn phủ đầu!
Quý Dữu : "Thẩm Trường Thanh bạn học, tôi không phải cố ý tổn thương cậu, xin hãy hiểu cho, nhưng – chúng ta thật sự không thích hợp..."
Vì thế--
Làm ơn tránh xa tôi ra!
Thẩm Trường Thanh mở miệng: " Quý...Quý...Quý Dữu bạn học ! Tôi...Tôi đã xem bài diễn tập của bạn rồi. Tôi...Tôi thừa nhận rằng màn biểu hiện của bạn rất xuất sắc! Nhưng - Tôi một chút cũng sẽ không kém bạn."
Quý Dữu: "..."
Thẩm Trường Thanh nín một hơi, cuối cùng nói xong, xoay người rời đi.
Quý Dữu sờ đầu: Còn... cậu thật sự không phải tới báo thù sao?
Chỉ cần không đến đây để đánh nhau, gây chuyện hay tìm cách trả thù thì mọi chuyện đều ổn.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Quý Dữu vỗ nhẹ vào tim mình và thở dài nhẹ nhõm. Xem ra bạn học Thẩm Trường Thanh là một nhân vật khá tốt.
Thịnh Thanh Nham ở một bên chớp mắt, nhìn Quý Dữu với vẻ mặt hả hê: " Cậu thật là xấu a...."
" Cậu còn ức h.i.ế.p Thẩm Trường Thanh a..."
" Cậu xong rồi a..."
Quý Dữu : "Cái gì???"
Thịnh Thanh Nham che khóe miệng cười nói: "Ông nội của Thẩm Trường Thanh là Thẩm thượng tướng, thống lĩnh của quân đoàn thứ ba của Liên minh..."
Quý Dữu trừng mắt: "!!!"
Liên minh có bao nhiêu quân đoàn? À...... Cũng chỉ có 6 quân đoàn. Ông nội của Thẩm Trường Thanh hóa ra là thượng tướng Thẩm!
Dọa...dọa c.h.ế.t người.
Như cảm thấy còn chưa đủ, Thịnh Thanh Nham che miệng cười khúc khích: "Chỉ huy trăm triệu binh lính a... Mỗi người một quyền, ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại a..."
" Thượng tướng Thẩm còn đặc biệt bao che khuyết điểm a..."
"Trước đây có người ức h.i.ế.p Thẩm Trường Thanh, Thượng tướng Thẩm trực tiếp mở cơ giáp đến trường học đem người treo lên đánh một trận a..."
"Tôi đã tận mắt nhìn thấy a..."
Theo lời nói của Thịnh Thanh Nham vừa dứt, sắc mặt Quý Dữu càng lúc càng tái nhợt...
"Không...không phải vậy, phải không?"
Thịnh Thanh Nham cười: "Ba đời độc đinh...Thực sự chân thật a.."
Quý Dữu sắc mặt âm trầm nói: " Cậu có phải hay không nói chuyện giựt gân?"
" Nhân gia và Thẩm Trường Thanh lớn lên cùng trường mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở a.....nhân gia không lừa cậu a?" Thịnh Thanh Nham nhìn cô, lắc đầu rồi bước đi, giả vờ thâm ảo khoát tay.
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu bị sốc. Thẩm Trường Thanh có bối cảnh lớn như vậy? Ngoài ra... hơi quá đáng sợ phải không?
Thượng tướng Thẩm, ngài thực sự bao che khuyết điểm của mình như vậy sao?
Tôi chỉ trêu Thẩm Trường Thanh một chút thôi phải không? Đó chỉ là một trò đùa nhỏ thôi phải không?
Trong lúc nhất thời, đầu của Quý Dữu to lên, đứng đó, chân rất lâu không thể cử động.
Phía trước đi được vài bước, Thịnh Thanh Nham lén che khóe miệng, nghĩ đến khuôn mặt thoáng cứng ngắc, khó coi như bị táo bón của bạn học Quý Dữu, số 4444, Thịnh Thanh Nham liền không nhịn được cười. Hắn sẽ không nói cho bạn học Quý Dữu người trước kia khi dễ Thẩm Trường Thanh và người bị ông nội của Thẩm Trường Thanh mở ra cơ giáp treo lên và đánh thực ra là chính mình !