Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 113: Đồ Ngốc
Cập nhật lúc: 2024-07-12 13:25:02
Lượt xem: 54
Giáo sư Diệp Hoằng không nói gì, xung quanh cũng không có học sinh nào lên tiếng.
Quý Dữu nói: "Hy vọng của tôi là được nhận vào hệ tài liệu của Học viện Quân sự Lãm Nguyệt Tinh. Dù đã vắng mặt một năm nhưng tôi sẽ không từ bỏ và tiếp tục đi trên con đường này, vì vậy - tôi vẫn tới đây, nhờ sự trợ giúp của chính phủ tôi đã vay tiền sinh viên và tự mình trả tiền để vào lại ngôi trường mà tôi hằng mong ước. Vừa rồi ngồi nghe giáo sư giảng dạy một khóa, nếu có người hỏi tôi, liệu có đáng không?
"Câu trả lời của tôi là khẳng định."
"Giá trị!"
"Chính nhờ sự hướng dẫn và giám sát của những người cố vấn như Giáo sư Diệp trên con đường học tập và tri thức, cũng như sự đồng hành và sự tiến bộ chung của tất cả sinh viên ở đây, mà con người chúng ta sẽ ngày càng tiến xa hơn trên con đường này."
"Tỷ lệ thành công là 40% và tỷ lệ thành công là 15% không thể chứng minh được ai đạo văn, ai là nguyên bản. Về vấn đề này, dù không thể chứng minh mình vô tội nhưng tôi có đủ can đảm và tự tin để thành công dù gặp phải trở ngại gì trong cuộc đời. Tương lai dù có bao nhiêu trở ngại thì cũng không ai có thể ngăn cản tôi tiếp tục khám phá trên con đường này..."
Nói xong, Quý Dữu đột nhiên bước ra khỏi chỗ ngồi, nhìn xung quanh, đối mặt với giáo sư Diệp Hoằng, cúi đầu thật sâu và nói: "Bài giảng của giáo sư Diệp rất thú vị và tôi đã được hưởng lợi rất nhiều, nhưng tôi nghĩ hành động của tôi ngày hôm nay đã gây ra rắc rối đối với bài giảng của Giáo sư Diệp, bây giờ tôi tuyên bố rằng tôi tự nguyện từ bỏ quyền tham gia lớp học của mình."
Cái gì?
Cô ấy định từ bỏ việc học tại chỗ à?
Các sinh viên đã bị sốc.
Lão giáo sư Diệp Hoằng cũng lập tức cau mày.
Tuy nhiên--
Quý Dữu không chỉ nói chuyện, cô trực tiếp bước về phía cửa.
Đó không chỉ là nói suông——
Cô ấy thực sự rời đi.
Tất cả học sinh đều mất âm thanh, không nói nên lời.
Giáo sư Diệp Hoằng hét lên: "Dừng lại!"
Quý Dữu dừng lại và mỉm cười nhẹ.
Giáo sư Diệp Hoằng nói: "Ta thừa nhận cách của cô xử lý vừa rồi rất khéo léo và thú vị, nhưng ta vẫn có chút nghi ngờ về nhân phẩm của cô, cô muốn dùng thủ đoạn này để kích thích ta chủ động giữ chân cô lại, để tới nghe lớp của ta? Cô cũng có phần——"
Quý Dữu lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Giáo sư Diệp, tôi nghĩ là ông hiểu lầm rồi. Lúc tôi nói tôi tự nguyện từ bỏ quyền nghe giảng của ông trong lớp, tôi không phải nói đến chuyện đó, cũng không phải dùng để áp chế để giữ chân tôi. Tôi, Quý Dữu, khi đã nói ra ngoài, nhất ngôn cửu đỉnh ! Nói được thì làm được, từ trước tới giờ không đổi ý.
Giáo sư Diệp Hoằng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không rõ nguồn gốc.
Ông ấy là người làm việc trong phòng thí nghiệm quanh năm, ai xử lý vật liệu giỏi hơn, Quý Dữu hay Từ Tư Vũ? Ông ấy có thể nhận ra sự khác biệt chỉ bằng cách nhìn vào nó.
Quý Dữu giống như người tiều phu quanh năm đốn củi, mỗi bước đi của cô đều có quy tắc riêng.
Còn Từ Tư Vũ đâu? Cô ấy rất tốt nhưng thỉnh thoảng lại gặp rắc rối.
Đương nhiên--
** edit: ông già cổ hũ , cố chấp , con bạch liên hoa trà xanh Từ Tư Vũ thấy ghét, chờ mong ngày bị vả mặt a a a......
Điều này không thể chứng minh được ai đúng ai sai...
Tuy nhiên, việc thể hiện sức mạnh của Quý Dữu đã chứng tỏ cô không chỉ là kẻ khoe khoang mà là một người có tài năng và kỹ năng thực tế thực sự. Chỉ cần tiếp tục học tập, chắc chắn sẽ đạt được điều gì đó trong tương lai.
Có phải những người như thế này sẽ từ bỏ việc học bây giờ?
Giáo sư Diệp Hoằng hít một hơi thật sâu, " Cô có biết cô đang đưa ra quyết định ngu ngốc nào không?"
Quý Dữu ánh mắt bình tĩnh, cô nói: "Tôi đương nhiên biết. Tôi mất đi không chỉ có quyền tham gia giảng bài, còn có quyền theo thầy giải đáp thắc mắc, hướng dẫn... cùng các bạn cùng lớp thảo luận nghiên cứu..."
Giáo sư Diệp Hoằng : "Nếu như cô biết..."
Quý Dữu nói: " Thầy có thể hiểu rằng đây là sự phản kháng thầm lặng của tôi, một kẻ yếu đuối, đáng thương và bất lực, và là cách duy nhất tôi nghĩ ra để chứng minh mình vô tội trong cơn tuyệt vọng."
Nói xong, cô đột nhiên nhếch khóe miệng, lớn tiếng nói: "Mặc dù tôi đã từ bỏ quyền nghe giáo sư Diệp giảng bài, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ chủ đề học tập và khám phá tài liệu. Từ nay về sau, tất cả tài nguyên giáo trình giảng dạy của giáo sư Diệp trên trực tuyến, tôi sẽ dùng tích phân đi đổi, và tôi sẽ tìm cách lấy được tất cả tài liệu cần thiết cho các thí nghiệm trong lớp. Giáo sư Diệp, các vị bạn học, hẹn gặp lại.
Cô vẫy tay chào tạm biệt với động tác duyên dáng và tự nhiên.
Miệng của học sinh há thành hình chữ O.
Lão giáo sư Diệp Hoằng trên mặt cũng rất nhăn nheo.
Quý Dữu nhấc chân cất bước, trước khi rời đi, cô không hề quay đầu lại mà quay lưng lại với mọi người và nói: "Tôi chưa bao giờ sợ bạn học Từ Tư Vũ, và tôi hoan nghênh cô ấy thách thức tôi bất cứ lúc nào."
Nói xong.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Cô bước nhanh rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-113-do-ngoc.html.]
Tư thế và thái độ đó thực sự tiêu sái, tao nhã và không hề sợ hãi.
Trong lớp học im lặng như chết.
Ngoài cửa, bờ vai thẳng tắp của Quý Dữu đột nhiên rũ xuống, sắc mặt càng trở nên khó coi, như thể chồng cô đột nhiên có nhân tình còn ôm tiền cùng nhân tình bỏ chạy: Ahhhh... Lạnh lùng một chút nhưng lại là lò hỏa táng sau đó!
Hức hức hức~
Ban đầu, việc tham dự các bài giảng là miễn phí và sử dụng tài liệu là miễn phí, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Cô phải tự mình trả tiền.
Đây là loại ngu ngốc gì vậy a ?
Là một việc làm ngu xuẩn a?
Điều này thật ngu ngốc.
Quý Dữu đau gần như sắp khóc.
Có thể đổi ý không?
Chân cô mềm nhũn, cô gần như không tự chủ được mà ngã ngửa ra sau.
Lòng tự trọng nào?
Nó có thể ăn được không?
Cái gì nhất ngôn cửu đỉnh ?
Ai quan tâm tới chuyện này?
...
Nhưng, hãy quên nó đi.
Nếu quay trở lại, cô gánh không nổi mất mặt .
Quý Dữu không còn cách nào khác ngoài nghiến răng nghiến lợi, ngẩng cao đầu và sải bước dài rời đi như một con gà trống chiến thắng.
Sau buổi học này, đã là buổi trưa, Quý Dữu vội vàng chạy đến căng tin để ăn, lúc này trong căng tin đã có một hàng dài người xếp hàng. Quý Dữu đối với sườn heo kho nhớ mãi không quên, hoặc có lẽ là đàn chị múc cơm Thi Nhã nhớ mãi không quên...
Lần này không có Thẩm Trường Thanh hay Thịnh Thanh Nham, nếu đàn chị Thi Nhã lại yêu thương cô, chẳng phải cô có thể ăn được mấy miếng sườn sao?
Quý Dữu bắt đầu chảy nước miếng sau khi nghĩ về điều đó.
Cả đội ngũ không ngừng tiến về phía trước, khi đến lượt Quý Dữu, cô ngẩng đầu lên và phát hiện người múc cơm không phải là đàn chị Thi Nhã mà là một đàn anh, Quý Dữu cảm thấy rất tiếc nuối.
Ai nha !
Tại sao đàn chi Thi Nhã lại không ở đây ?
Cơm sườn heo kho, bán 5 tích phân. Lần trước là Thẩm Trường Thanh chiêu đãi, Quý Dữu có thể ăn không chút kiêng dè, lần này cô bất đắc dĩ bỏ ra 5 tích phân, suy nghĩ hồi lâu, Quý Cữu cắn răng nói với đàn anh múc cơm : " Đàn anh cho em một suất cơm giá đỗ và rau xanh."
Đây là hộp cơm trưa rẻ nhất, gồm có cơm, giá đỗ xào và vài lát rau lá xanh. Đây đều là những thực phẩm tự nhiên và trông rất nhạt nhẽo... Tuy nhiên, ai bảo nó chỉ tốn 1 tích phân ? Ai bảo Quý Dữu là quỷ nghèo đây ?
Đàn anh múc cơm rất nhanh nhẹn, đồ ăn được múc rất nhanh.
Quý Dữu yếu ớt hỏi: " Đàn anh có thể cho em một ít nước sốt sườn heo kho được không?"
Đàn anh múc cơm mỉm cười nói: "Bạn học, không thể a."
Quý Dữu : "Này..."
Nếu không có đàn chị Thi Nhã yêu thương, tôi thật sự chỉ là một ngọn cỏ nhỏ đáng thương.
Hức hức hức~
Quý Dữu bưng đĩa cơm lên, trước khi rời đi, cô lặng lẽ liếc nhìn đàn anh múc cơm : Sao phải bận tâm.
Huh?
Chẳng phải anh chàng này là người chơi giỏi nhất trong cuộc tập trận năm thứ hai sao?
Có vẻ như là hệ chiến đấu cơ giáp?
Dù mạnh mẽ nhưng anh lại keo kiệt.
Không thú vị.