Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 219 : Đại Chiến Hạt Dưa

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-29 15:06:34
Lượt xem: 38

Quý Dữu vừa ngồi xuống thì một con alpaca bất ngờ nhảy nhót và chạy về phía Quý Dữu, bộ dáng trông ngây thơ đáng yêu đến mức khiến người khác ghen tị.

 

" Nữ sinh này, đến cùng là có mị lực gì, lại để Manh Manh yêu thích a?"

 

"Manh Manh bình thường là lạnh lùng, khi nói chuyện với nó, nó cũng không ậm ừ hay cũng không để ý đến ai. Tôi vốn tưởng tính cách của nó luôn như vậy, không ngờ mình đã sai! Không phải nó có tính cách lạnh lùng mà là nó vẫn chưa gặp đúng người nó thích a".

 

"Manh Manh, ta nhìn lầm cậu."

 

"Manh Manh, cậu không còn dễ thương nữa."

 

"Manh Manh, cậu hãy nghiêm túc lại . Cậu yêu thích một mình người này thì cũng thôi đi. Nhưng đừng làm điều này trước mặt mọi người. Tâm của mọi người sẽ rất đau! Sẽ rất đau!"

 

"Manh Manh, ta bị cậu làm tổn thương, cần cậu hôn hôn ôm ôm, mới có thể giúp ta bình phục."

 

"Manh Manh..."

 

Nói tóm lại, cuộc thi thậm chí còn chưa bắt đầu mà mọi người đều đã rất đau lòng và tổn thương trước màn thể hiện thiên vị của linh vật alpaca của cửa hàng.

 

Quý Dữu ngồi xụi lơ trên ghế, cắn hạt dưa và vuốt ve con alpaca trong khi nhận được những ánh nhìn ghen tị hận từ mọi người. Cô bày tỏ hương vị này rất không tệ còn có thể uống thêm đồ uống, bia, đậu phộng, nước khoáng... Như vậy thì càng tốt và thoải mái hơn nữa

 

Thẩm Trường Thanh, Nhạc Tê Nguyên, Từ Châu ở bên cạnh đều đã trở nên miễn nhiễm với cảnh tượng này. Họ không hề kinh ngạc, cũng không muốn bày tỏ ý kiến ​​gì.

 

Mệt lòng.

 

Nhưng--

 

Thịnh Thanh Nham không phục a. Cậu ta phồng má, nhìn chằm chằm vào con alpaca Manh Manh với vẻ mặt giận dữ, nói: "Con alpaca này, sao cậu có thể nhìn người khác ? Nhân gia không khả ái sao? Nhân gia rõ ràng so với quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt này khả ái hơn a ? Vì cái gì trước đây cũng không cho nhân gia sờ một cái a ?

 

Cậu tức giận a.

 

Trước đây, alpaca đối xử bình đẳng với mọi người, không ai có ý so sánh, nhưng đột nhiên Quý Dữu lại được alpaca yêu thích hơn như vậy, khiến mọi người không thể nuốt nổi sự bất công này.

 

Đặc biệt là Thịnh Thanh Nham, cậu căn bản một chút cũng không thể nuốt trôi sự bất công này.

 

Tháng trước cậu trở thành người chiến thắng cuối cùng, tưởng rằng mình sẽ may mắn chạm được vào Manh Manh, kết quả là thế nào? Kết quả là Manh Manh đã dùng một chân đá cậu ta đi.

 

Bay.

 

Thật là tức c.h.ế.t tiểu khả ái a...

 

Alpaca Manh Manh không hiểu lời nói của Thịnh Thanh Nham, vì vậy nó rúc vào bên cạnh Quý Dữu với vẻ mặt ngây thơ.

 

Quý Dữu không thể nghe được nữa, liếc nhìn cậu: "Không phải của cậu, thì đừng quá cưỡng cầu. Nếu là của cậu, chung quy sẽ là của cậu. Cho nên - không cho phép đánh chủ ý lên Manh Manh của tớ, biết không? Nếu không.. ."

 

---Bà đây sẽ đánh c.h.ế.t cậu.

 

-Bà đây không thể đánh c.h.ế.t cậu, nhưng cũng sẽ mắng c.h.ế.t cậu!

 

Trong mắt hay trong lòng Thịnh Thanh Nham không hề coi trọng lời đe dọa của Quý Dữu . Cậu ta nhìn chằm chằm vào con alpaca Manh Manh ngoan ngoãn bên cạnh Quý Dữu, càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên đứng dậy hướng thẳng đi đến chỗ ngồi của Quý Dữu.

 

Quý Dữu vẻ mặt phòng bị: "Cậu định làm gì vậy? Định làm cái gì vậy? Tớ cảnh cáo cậu! Cho dù kế hoạch của cậu là gì, tớ cũng sẽ không để âm mưu của cậu thành công!"

 

Thịnh Thanh Nham bước một bước, hai bước, ba bước, vững vàng bước đi...

 

Vài giây sau, Thịnh Thanh Nham bước đến chỗ ngồi của Quý Dữu, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào alpaca Manh Manh thêm vài lần, toàn bộ thể xác tinh thần của Quý Dữu nhấc lên 12 vạn phần phòng bị, sau đó liền thấy Thịnh Thanh Nham vươn tay---

 

Cậu ta lấy một nắm hạt dưa từ trong mâm trái cây trên bàn của Quý Dữu.

 

Quý Dữu"..."

 

Thịnh Thanh Nham cầm một nắm hạt dưa, thuận tiện lấy một chai nước uống, sau đó buông ra một câu khinh bỉ nói: " Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a...... một mình cậu ăn một mình a, không sợ ăn nó mập người a...."

 

Quý Dữu: "..."

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Thịnh Thanh Nham cầm hạt dưa trên tay và ngậm đồ uống, rồi hùng hổ bỏ đi.

 

Sau đó--

 

Loại hành vi xấu này rất dễ lây lan, đặc biệt là trong số tất cả các thí sinh có mặt, chỉ có ghế của Quý Dữu chứa đầy chai nước và hạt dưa, khi chúng được đưa cho cô, tất cả các thí sinh đều bắt đầu cảm thấy mất thăng bằng.

 

Người thứ hai ra tay là Nhạc Tê Nguyên, cậu ta đứng dậy và nghênh ngang chạy thẳng đến chỗ Quý Dữu, cầm lấy một nắm hạt dưa và một chai đồ uống rồi bước đi mà không thèm nói với Quý Dữu một lời.

 

Quý Dữu: "..."

 

Ăn cướp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-219-dai-chien-hat-dua.html.]

 

Ăn cướp câm điếc.

 

Người thứ ba ra tay là Thẩm Trường Thanh đang ngồi trên ghế, thực ra có chút do dự, nhưng nhìn thấy Thịnh Thanh Nham và Nhạc Tê Nguyên cắn hạt dưa răng rắc vang dội, một mùi thơm hạt dưa thoang thoảng bay vào hơi thở của Thẩm Trường Thanh.

 

Không biết ma xui quỷ khiến sao, Thẩm Trường Thanh đột nhiên đứng dậy, đi đến chỗ Quý Dữu, cầm lấy hạt dưa, đồ uống xong, Thẩm Trường Thanh vẫn có chút choáng váng nhìn Quý Dữu cùng con Alpaca ngốc bẩm sinh im lặng một giây, Thẩm Trường Thanh thấp giọng nói: "Cám ơn."

 

Quý Dữu: "..."

 

Dù bạn có nghĩ đã nói lời cảm ơn, nhưng không thể che giấu sự thật rằng bạn là một tên cướp?

 

Hừ!

 

Ai bảo cậu là anh em của tôi, chia sẻ một phần hạt dưa cho anh em là chuyện nhỏ, tôi có thể nhịn.

 

Sau đó, Từ Châu chần chừ, với vẻ mặt xấu hổ và ngượng nghịu, từng chút một di chuyển đến trước mặt Quý Dữu, vừa duỗi ngón tay ra, cậu đã bắt gặp đôi mắt đen của Quý Dữu.

 

Từ Châu ngón tay chỉ.

 

Quý Dữu uy hiếp: "Cậu muốn làm gì?" Mình không thể quản người khác đươc, chẳng lẽ mình còn không quản được con trai của mình sao ?

  

Lẽ nào lại như vậy!

 

Từ Châu mím môi, một lúc sau mới nói: "Người khác đều có, nhưng tớ thì không có..."

 

Những lời này--

 

Không hiểu sao, Quý Dữu nghe ra được một chút ủy khuất. Nghĩ giống như con của mình, đang cùng khóc lóc kể lể với mình : "Baba, người khác có kẹo, vì sao con lại không có?"

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu nổi da gà, trừng mắt nhìn Từ Châu lông mày rậm mắt to, đang làm ra vẻ giã vờ đáng yêu, xua tay: "Cầm lấy và nhanh chóng rời đi!"

 

Từ Châu xụ mặt, vươn bàn tay to nắm lấy một nắm hạt dưa, lòng bàn tay to, xương sắc bén nắm lấy một nắm, quét sạch một nửa số hạt dưa trong đĩa trái cây của Quý Dữu.

 

Rời đi.

 

Rời đi.

 

Quý Dữu: "..."

 

Đứa trẻ nghịch ngợm a!

 

Quên đi, chính mình nhận đứa trẻ nghịch ngợm, còn có thể làm sao? Lại không thể tùy tiện ném đi, chỉ có thể chiều chuộng thôi. 

  

Ai!

 

Nuôi dưỡng con cái thật khó khăn.

 

Nuôi con nghịch ngợm không thể đánh còn khó hơn.

 

Khi Quý Dữu khẽ thở dài, đột nhiên, hàng chục thí sinh khác nhìn thấy Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Nguyên, Từ Châu, đều lấy hạt dưa từ Quý Dữu và bắt đầu cắn hạt dưa. Từng cái miệng khẽ động, nhai đến hương vị kia khỏi phải nói làm c.h.ế.t thèm nhiều người

 

Mặc kệ!

 

Ngay lập tức, một số người chơi đã đứng dậy và bước ra khỏi ghế.

 

Quý Dữu thầm nghĩ là không ổn.

 

Những người này trực tiếp đi tới trước mặt Quý Dữu, bọn họ dùng bàn tay to nắm lấy một nắm hạt dưa, mỉm cười với Quý Dữu: " Người anh em, cảm ơn a."

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu đã thực hiện mọi biện pháp đề phòng nhưng vẫn không thể chống đỡ trước sự cướp bóc của hơn chục tên cướp.

 

Cô tức giận đến mức gần như tự bế.

 

Nhìn thấy hạt dưa và đồ uống trên bàn đã không còn, Quý Dữu đành phải liếc nhìn Manh Manh bên cạnh, rồi lại liếc mắt một cái, liếc mắt một, mang theo một ý ám chỉ mờ nhạt: Manh Manh, nhanh kêu chủ nhân của cậu tiếp tục phục vụ hạt dưa và đồ uống... ...Tuy nhiên, cho dù Quý Dữu có nháy mắt thế nào, alpaca Manh Manh từ đầu tới cuối cũng không nhìn thấy ám chỉ của Quý Dữu 

 

Quý Dữu: "..."

 

Hừ--

 

Loại alpaca cặn bã nam không hiểu được tiếng người này nên bị g.i.ế.c và ăn thịt a.

 

 

Loading...