Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 229 : Gây Phiền Toái ?
Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:42:43
Lượt xem: 37
Quý Dữu từ chối thẳng thừng và trực tiếp, rất ngoài dự liệu, Lâm Nhạc Nhạc nghe xong, lúc này giận dữ, tiến lên một bước, liền muốn cho Quý Dữu một bài học.
Khi Quý Dữu nghe thấy tiếng bước chân phía sau và âm thanh xé gió, cô đã ý thức được người tới không thiện. Cô đột ngột cúi xuống và né tránh nắm đ.ấ.m đánh lén của Lâm Nhạc Nhạc. Đồng thời khi đối phương hơi giật mình, liền ném cô ta qua vai, khiến Lâm Nhạc Nhạc ngã xuống đất.
Lâm Nhạc Nhạc ngã xuống đất, cô ta thực sự không ngờ, người có thiên phú yếu kém này có thể thoát khỏi đòn đánh lén của cô ta, thậm chí còn trở tay đả thương chính mình. Trong lúc nhất thời, cô ta tức giận đến mức hét lên: "Quý Dữu! Đừng tưởng rằng tôi không có cách nào bắt được cô!"
Quý Dữu nâng cằm, vẻ mặt không chút sợ hãi nói: "Chờ cô bò dậy khỏi từ mặt đất, hãy nói lại cho tôi câu nói này."
Lâm Nhạc Nhạc tức giận, đang định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Thịnh Thanh Nham bên cạnh, cô ta hơi giật mình và khuôn mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Thịnh Thanh Nham xốc lên mí mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn đối phương một cái, nói: "Té thật khó xem a...Quá cay con mắt a... Còn không mau một chút lăn a."
Đôi mắt của Lâm Nhạc Nhạc hơi đỏ lên, cô che miệng bỏ chạy.
Quý Dữu nhìn Thịnh Thanh Nham, vẻ mặt trách mắng: "Nhìn việc tốt cậu làm đi, cậu đem con gái người ta chọc khóc!"
Thịnh Thanh Nham: "..."
Quý Dữu nói: "Đồ cặn bã!"
Thịnh Thanh Nham: "..."
Quý Dữu xoay người tiếp tục chạy.
Chính mình rõ ràng là một tiểu khả ái trong sáng và ngây thơ, như thế nào đột nhiên liền biến thành đàn ông cặn bã ?
Biến hóa này quá nhanh, Thịnh Thanh Nham nửa ngày không có phản ứng kịp.
Càng nghĩ càng tức giận, lúc này, Thịnh Thanh Nham nhắm mắt lại, không thể ngủ cũng không thể chạy. Cậu tăng tốc, chạy vài bước, vượt ngang qua Quý Dữu, hỏi: "Cậu quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a, cậu đem lời nói cho rõ ràng a......nhân gia làm sao lại là đàn ông cặn bã ?"
Quý Dữu nói: "Cậu biết người tên Lâm Nhạc Nhạc đó phải không?"
Thịnh Thanh Nham: "Nhận biết... nhưng nhân gia....."
Quý Dữu nói: "Thế là xong."
Thịnh Thanh Nham: "..."
Quả nhiên hôm nay không phải thời điểm tốt để ra ngoài, gặp phải xui xẻo số 4444 này, mình cũng xui xẻo.
Thịnh Thanh Nham đang chán nản, chợt nghe Quý Dữu hỏi: "Người tên Lâm Nhạc Nhạc đó cũng học lớp tự tài trợ? Tình huống của cô ta như thế nào? Thiên phú của cô ấy thế nào? Cậu nói nếu lần sau cô ta đến gây chuyện, tớ sẽ đánh cô ấy một trận, có thể hay không gặp rắc rối hả?"
Thịnh Thanh Nham trợn mắt nói: "A... Thì ra cậu cũng sợ a."
Quý Dữu cười ha hả nói: "Sợ thì không sợ, chỉ là ghét phiền phức mà thôi."
Thịnh Thanh Nham nói: "Sao cậu lại hèn nhát như vậy a... Nếu cô ta dám khiêu khích thì đánh cô ta một trận a... Đánh nhiều rồi thì tự nhiên sẽ không dám tới a."
Quý Dữu: "..."
Vốn dĩ cô muốn nghe lai lịch của cô gái này, kết quả nghe Thịnh Thanh Nhan nói kiểu này, Quý Dữu cảm thấy Thịnh Thanh Nham hàng này thực sự không đáng tin cậy chút nào, nên cô vẫn là đi hỏi một chút Kiều Kiều, hoặc Thẩm Trường Thanh a.
Sau khi chạy bộ, Quý Dữu cũng làm chứng cho Thịnh Thanh Nham, hàng này tựa hồ rất vui vẻ, lập tức quay đầu, chuẩn bị trở về tiếp tục ngủ.
Quý Dữu nhịn không được hỏi: "Cái gì kia, đi nhờ xe đâu? Thế nào đi nhờ xe lại không có? Còn cơm sườn kho của tớ đâu?"
Thịnh Thanh Nham ngáp một cái, trực tiếp chuyển tiền cơm sườn heo kho + tiền xe buýt một ngày cho Quý Dữu, nói: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a, cậu tự đi mua đi, đừng làm phiền tớ a."
Nói xong, hùng hùng hổ hổ bước vào tòa nhà ký túc xá.
Quý Dữu nhận tiền, mọi sự bất mãn đều biến mất ngay lập tức. Cô quay người chuẩn bị đi đến nhà ăn ăn sáng, kết quả, vừa lên chiếc xe bay tự phục vụ chuẩn bị rời đi, cô chợt nhìn thấy Thịnh Thanh Nham đang lao tới.
Quý Dữu: "Cậu có chuyện gì vậy?"
Thịnh Thanh Nham sắc mặt âm trầm nói: "Thịnh lão đầu đi quá xa a! Quá đáng a! Quá đáng a!"
Quý Dữu quyết định im lặng, không hỏi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-229-gay-phien-toai.html.]
Cô không hỏi, nhưng Thịnh Thanh Nham lại coi Quý Dữu như một cái thùng rác, toàn bộ đổ ra "Ông già Thịnh nhà tớ thực sự quá đáng a... Ông ấy vậy mà bắt buộc tớ phải tham gia lớp hệ chiến đấu, rõ ràng nói xong rồi, chỉ cần chạy bộ là có thể cầm tiền sinh hoạt a... nhưng ông ấy đột nhiên đổi ý, chỉ đồng ý đưa cho nhân gia một nửa số tiền, nửa còn lại bắt nhân gia phải đến lớp hàng ngày..."
"Trả theo ngày."
"Quá đáng."
"Rõ ràng nhân gia có nhiều tiền riêng như vậy a, nhưng toàn bộ đều bị ông ấy đóng băng hết a..."
"Nhân gia còn muốn chuẩn bị tiền mua hồn khí của đại sư Thanh Dứu a...."
...
Líu ríu, hầu như nói chuyện không ngừng, Thịnh Thanh Nham nói chuyện với Quý Dữu rất lâu, còn cảm thấy chưa đem một bụng nước đắng chính mình đổ ra, đang đau lòng khổ sở, bỗng nhiên nghe thấy Quý Dữu nói: "Ừm..... Chiếc xe này là tớ đã trả tiền, cậu nhất định phải đi cọ xe?"
Thịnh Thanh Nham nghẹn lại nói: "Nhân gia không trả cho cậu tiền xe a?"
Quý Dữu nói: "Nhưng đây là xe tớ thuê a, không liên quan gì đến cậu a, nếu cậu muốn cọ xe, thì làm phiền cho tớ 2 điểm tín dụng."
Thịnh Thanh Nham tức giận đến suýt nghẹn chết, mắng "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a... hai điểm tín dụng cũng so đo a, cậu xứng đáng quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a......."
Quý Dữu nhìn Thịnh Thanh Nham đang cực kỳ tức giận, cười nói: "Đương nhiên, tớ không phải lúc nào cũng là người hám tiền, còn có một biện pháp khác để miễn trừ tiền vé, đó chính là làm phiền cậu im lặng a. Nhân gia tại sao phải nghe cậu dài dòng vào sáng sớm thế, biết bao cay đắng muốn nói a? Nhân gia đã làm sai điều gì a?"
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Thịnh Thanh Nham: "..."
Thịnh Thanh Nham mắng: "Cậu có đồng tình hay không a?"
Quý Dữu đơn giản nói: "Không có."
Thịnh Thanh Nham: "..."
Tại sao cảnh tượng trước mắt này lại có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, lại có cảm giác đã từng nhìn thấy?
Thịnh Thanh Nham khẽ nói: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a, tiểu khả ái đã bị cậu làm tức c.h.ế.t a, về sau cậu muốn nhân gia nói chuyện với cậu, nhân gia cũng sẽ không nói a."
Quý Dữu nói: "Thật xin lỗi, ngày đó sẽ không bao giờ tới."
Thịnh Thanh Nham: "..."
Thịnh Thanh Nham bị tự kỷ.
Suốt chặng đường không nói chuyện, Quý Dữu đột nhiên cảm thấy tai mình đặc biệt thanh tịnh, tâm trạng cũng đặc biệt thoải mái. Xe bay rất nhanh, chưa đầy 10 phút đã tới căng tin. Căn tin vốn đã náo nhiệt và chật kín học sinh.
Quý Dữu nhìn một chút, vẫn là lựa chọn cửa sổ nơi đàn chị Thi Nhã có thể xuất hiện và im lặng xếp hàng. Cô vừa đứng yên, Thịnh Thanh Nham liền đi theo xếp hàng.
Quý Dữu buồn bực hỏi: "Sao cậu lại đi theo tớ?"
Thịnh Thanh Nham vẫn im lặng, thể hiện đầy đủ thái độ không nói chuyện với Quý Dữu.
Quý Dữu nói: "Cho dù cậu có đi theo tớ, tớ cũng sẽ không mời cậu bữa sáng. Hãy từ bỏ ý định này đi."
Thịnh Thanh Nham ngậm miệng lại, im lặng.
Quý Dữu nói: "505 điểm tín dụng cậu chuyển cho tớ, thế nhưng dùng để mua cơm sườn heo kho cho tớ. Tớ cho cậu biết tớ sẽ không trả lại tiền."
Thịnh Thanh Nham hít sâu một hơi, mắng: "Ngậm miêng a! Nhân gia chỉ muốn tới ăn bánh tiêu uống sữa đậu nành a, nhân gia trêu ai ghẹo ai a, phải nghe cậu nói nhảm a?"
Quý Dữu: "..."
Thịnh Thanh Nham khịt mũi: "Hừ a..."
Quý Dữu hít một hơi thật sâu, xoay người, ngẩng cổ lên và cố gắng nhìn rõ ai đang đứng ở cửa sổ bán cơm qua những cái đầu đông đúc.
Là đàn anh Hà Tất ?
Hay đàn anh năm ba kia ?
Hoặc--