Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 237 : Tiểu Châu Châu Mạnh Mẽ Lên
Cập nhật lúc: 2024-07-31 15:04:14
Lượt xem: 29
Sau khi Quý Dữu thành công khiêu chiến, tiếp theo có thêm vài học sinh nữa khiêu chiến các thành viên của đội huấn luyện đặc biệt, nhưng tất cả đều thất bại. Vì vậy, một số người có dũng khí lúc lựa chọn đối tượng khiêu chiến càng thêm cẩn thận .
Tyu nhiên sau một vòng đấu, trừ Quý Dữu ra, chỉ có hai người khiêu chiến thành công, còn lại đều thất bại.
Điều này chứng minh ánh mắt của cô giáo Mục Kiếm Linh thật là độc.
Qua mấy vòng khiêu chiến, sân huấn luyện đột nhiên an tĩnh vài phút, ngay khi Quý Dữu cho rằng sẽ không có ai có thể khiêu chiến tiếp theo, bỗng nhiên -- có người đứng dậy.
Quý Dữu thuận thế nhìn xem, phát hiện lại là mắt to mày rậm con trai Từ Châu của mình.
Từ Châu rõ ràng trải qua mấy phen do dự, mới hạ quyết tâm, bởi vậy trên mặt vẻ quyết tâm còn chưa rút đi. Cậu nhìn về phía cô giáo Mục Kiếm Linh, lớn tiếng nói: " Cô ơi, em muốn tham gia khiêu chiến!"
Mục Kiếm Linh: "A?"
Từ Châu xuất hiện, khiến Mục Kiếm Linh hoàn toàn có chút bất ngờ.
Đứa nhỏ này, nói như thế nào đây? Các phương diện kỳ thực cũng không quá xuất chúng, mà trước mắt những người còn lại trên sân đều rất mạnh, so với Từ Châu muốn khiêu chiến, theo Mục Kiếm Linh kết quả duy nhất là thất bại.
Nhưng --
Nếu học sinh nguyện ý, đương nhiên cho bọn hắn cơ hội.
Mục Kiếm Linh gật đầu: "Được."
Từ Châu nghe vậy, nhìn quanh các học sinh được tuyển chọn, bỗng nhiên nói: " Cô ơi, em muốn khiêu chiến số 1888 Trương Duệ!"
Trương Duệ: "???"
Trương Duệ trừng mắt: "Người anh em a, cậu xác định tìm tớ khiêu chiến? Hai ta cũng không phải lần một lần hai đấu, cậu thua bao nhiêu, cậu còn không biết sao?" Nói cách khác, tại sao chứ người anh em?
Sự lựa chọn của Từ Châu thật bất ngờ, nhưng là hợp tình hợp lí, Quý Dữu ngược lại có thái độ khác biệt, cô lớn tiếng khích lệ nói: "Tiểu Châu Châu, đừng sợ! Hãy tiến lên đánh nát đầu chó cậu ta! Hai cậu quen thuộc, phương pháp chiến đấu của cậu ta cũng quen thuộc, đây chính là ưu thế lớn nhất của cậu! Đừng sợ! Tớ ủng hộ cậu!"
Trương Duệ: "......"
Từ Châu: "......"
Không hiểu sao Từ Châu trong lòng lại có cảm giác thôi tốt nhất cậu đừng ủng hộ tớ.
Cậu luôn cảm thấy ngay khi bị số 4444 chú ý, cậu đã rơi vào một vòng lẩn quẩn và không thể thoát ra được.
Mấu chốt là!!!
Cái vòng lẩn quẩn này, chính cậu cũng không biết là gì.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Bất kể nội tâm Từ Châu như thế nào, nội tâm Trương Duệ lại như thế nào, trận chiến giữa anh em trong nháy mắt đã bắt đầu.
Hai người điều khiển cũng là cùng một loại hình cơ giáp -- Truy Nhật. Không chỉ có cơ giáp giống nhau, phong cách chiến đấu của hai người cũng rất tương tự, cũng là hung hãn, quyết liệt. Trong lúc nhất thời, đám người chỉ nhìn thấy tia lửa văng khắp nơi, pháo binh hạng nặng......
Về phần ai thắng ai thua? Hầu như khó có thể phân biệt rõ ràng.
Quý Dữu vỗ tay, hét lớn: "Tiểu Châu Châu, xoay người lại, vòng ra phía sau! Nhanh! Nhanh! Nhanh! cho cậu ta một phát vào m.ô.n.g !"
"Đúng rồi!"
"Chính là như vậy!"
"Ai nha! Tiểu Châu Châu pháo của cậu b.ắ.n chệch mục tiêu rồi !"
"Né tránh! Né tránh!"
"Tiểu Châu Châu! Chịu một pháo cũng không có gì! Đầu có thể gãy, m.á.u có thể chảy, cốt khí không thể mất! Hãy kiên trì! Cậu là tuyệt nhất!"
......
Bốn phía: "......"
Lỗ tai thật sự rất đau nha, làm sao bây giờ?
Rất muốn thủ động đánh c.h.ế.t con vịt ồn ào này a!
Hơn nữa, các học sinh xung quanh, đều đưa mắt chuyển hướng về cô giáo Mục Kiếm Linh, sau đó, liền phát hiện, cô Mục vậy mà mang theo nút bịt tai cách âm, đang ôm lấy cánh tay, nhíu mày nhìn chằm chằm vào chiến trường của Trương Duệ và Từ Châu.
Mọi người xung quanh: "!!!"
Có thể hành động như vậy à?
Chịu phục.
Khó trách cô giáo Mục không quan tâm đến học sinh của mình, hóa ra là không có làm phiền cô.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều học sinh nhìn cô giáo Mục Kiếm Linh với ánh mắt càng ngày càng trở nên u oán, càng ngày càng oán hận.....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-237-tieu-chau-chau-manh-me-len.html.]
Mục Kiếm Linh mi tâm nhảy một cái, mắng: "Nhìn ta chằm chằm làm gì? Xem thi đấu! Khó trách các cậu đều là yếu gà, không chuyên tâm không tỉ mỉ, thậm chí không có sức chịu đựng! Các cậu nói các cậu có ích lợi gì a? A?"
Các học sinh: "......"
Nếu cô có sự nhẫn nại, cô có bản lĩnh đem nút bịt tai cách âm lấy xuống a.
Nhưng --
Tất cả mọi người không dám nói, cũng không dám nhắc đến.
Lúc này, chiến đấu đã tiến vào gay cấn, song phương liều c.h.ế.t chính là sức chịu đựng! Quý Dữu mảy may không có phát giác được bốn phía ánh mắt khác thường, cũng không nghe thấy cô giáo Mục cùng học sinh đối thoại, tất cả tâm thần của cô đều tập trung vào trận chiến, giữa chiến trường cô không khỏi căng thẳng nắm chặt nấm đấm, cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô chưa bao giờ căng thẳng như vậy khi chiến đấu.
Quả nhiên --
Làm cha làm mẹ không dễ a?
Oanh --
Oanh --
Tiếng nổ tung chói tai, nhưng sau khi khói lửa tán đi, hai cơ giáp Truy Nhật vẫn như cũ ngoan cố đối mặt với nhau, thắng bại -- còn chưa từng phân rõ, chung quanh các học sinh, cũng đều biết rõ bây giờ thì nhìn ai có thể chịu đựng, khởi động một đợt tấn công khác.
Quý Dữu khàn cả giọng: "Tiểu Châu Châu! Chính là thời điểm này, tiến lên a! Tiến lên a!"
Nhưng mà --
Hai cơ giáp, vậy mà đều không hề động, mà là đồng thời chuyển đầu qua, nhìn về phía Quý Dữu, giận dữ hét: "Cậu câm miệng!"
Quý Dữu há mồm: "A ha ~ Vậy tớ ngậm miệng."
Vì để con trai giành thắng lợi, chính mình phải yên tĩnh, cư xử đúng mực, không thể gây rắc rối cho con trai mình.
Quý Dữu khép miệng lại, thế giới trong nháy mắt thanh tịnh.
Bốn phía các học sinh, thời điểm đang vui mừng không thôi, thì bất ngờ nhìn thấy khoảnh khắc Quý Dữu im lặng, giáo viên Mục Kiếm Linh cũng tháo nút bịt tay cách âm trong nháy mắt và bắt đầu cẩn thận quan sát trận chiến giữa Từ Châu và Trương Duệ.
Các học sinh: "......"
Tại thời điểm này --
Cơ giáp của Từ Châu đã què một chân, gãy một cánh tay, chỗ lỗ thủng do đạn pháo bắn, xem có chút làm người ta sợ hãi...... Đương nhiên rồi, những vũ khí này cùng hỏa lực cũng không có thực chất, tính lực sát thương không đáng kể, nhưng cơ giáp người điều khiển bị áp lực cùng lực cản...... Nhưng là cùng cơ giáp chân thật giống nhau như đúc.
Trương Duệ thì sao?
Trương Duệ so Từ Châu tình huống tốt hơn nhiều, ít nhất, cơ giáp Truy Nhật của cậu ta tứ chi vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa số lượng đạn cậu ta nhận được rõ ràng không nhiều bằng Từ Châu.
Bốn phía tĩnh mịch.
-- Ai động thủ trước?
Nhìn tình huống, rõ ràng là Trương Duệ! Bởi vì Trương Duệ trông vẫn còn có chức năng lượng.
Đúng lúc này, đám người đều thấy Từ Châu vậy mà động! Cậu ta điều khiển Truy Nhật, mặc dù mất đi một chân, tốc độ có chút chậm, nhưng vẫn là trong nháy mắt, vọt tới trước mặt Trương Duệ, Trương Duệ phản ứng rất nhanh, họng pháo nhắm ngay Từ Châu.
Oanh --
Từ Châu bị đánh bay ra ngoài, nhưng là trong khoảnh khắc đó, cơ giáp Từ Châu cũng đồng thời hướng Trương Duệ b.ắ.n hai phát hỏa lực!
Ầm ầm --
Trương Duệ cũng tại trong nháy mắt, bị quất bay.
Hai người đồng thời té ngã trên đất, đoán chừng sóng xung kích, chấn động quá lợi hại, nửa ngày không có đứng lên.
Yên tĩnh.
Không có người lên tiếng.
Trận này, đánh quá kịch liệt, đồng thời, cũng làm cho mọi người cảm nhận được người điều khiển Truy Nhật không sợ c.h.ế.t quyết tâm, khốc liệt, cùng bền bĩ!
Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nói: "Tiểu Châu Châu, nhanh lên a! Nhanh đứng lên nha, đứng lên cậu liền thắng!"
Dường như là cảm nhận được Quý Dữu kêu gọi, Từ Châu từng bước đứng lên.
Quý Dữu nắm chặt tay, mừng như điên kêu lên: "Tiểu Châu Châu! Tốt! Baba tự hào về cậu!"
Từ Châu: "......"
Từ Châu ngã trở về.