Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 265 : Cô Thật Khó Khăn
Cập nhật lúc: 2024-08-05 16:10:35
Lượt xem: 36
Mục Kiếm Linh liếc cô, không bị lừa dễ dàng như vậy, lạnh lùng nói: "Đầu đau, trị não là được rồi. Muốn đường đậu cùng trà sữa có ích lợi gì?"
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu vẻ mặt cay đắng giải thích: "Nhưng em thực sự cảm thấy vấn đề của mình có thể được giải quyết bằng đường đậu và trà sữa, đặc biệt là trà sữa..." Cô cũng không hiểu được trước đây lúc cọ Mục Kiếm Linh xe bay, mua ly trà sữa 5000 điểm tín dụng kia có ma lực gì, khiến cho những đám đầu tơ ngu xuẩn này một mực nhớ mãi không quên, thỉnh thoảng, muốn nhắc đi nhắc lại vài câu.
Quý Dữu vốn đã quên mất chuyện này, nhưng đám sáu đầu tơ vẫn cứ nhắc đến chuyện đó trước mặt cô...
Tại sao!
Chẳng lẽ là--
Đây là trân bảo tuyệt thế gì? Chính mình mắt mù, không nhận ra được?
Nhưng - ngoại trừ việc nó ngon hơn và có mùi thơm hơn, cô không nghĩ nó có gì bất thường, phải không? Cô cũng không cảm thấy uống xong sẽ lập tức muốn sảng khoái phi thăng thành tiên a!
Đến cùng! Tại sao đám đầu tơ ngốc của mình cứ phải nghĩ về nó? Thậm chí, Quý Dữu cảm thấy ham muốn trà sữa của đám đầu tơ này còn mạnh hơn cả đường đậu!
Điều này thật kỳ lạ.
Quý Dữu nói xong, cô hoàn toàn mong đợi cô giáo Mục Kiếm Linh nhìn thấy cô đáng thương, khốn khổ như thế nào, cô giáo sẽ lập tức nhả ra cho cô. Kết quả, cô lại nghe thấy những lời trên. Quý Dữu khóe miệng có chút đắng chát, cô đơn thuần cũng muốn dùng máy trị liệu để chữa trị đầu của mình nha...
Thế giới tinh thần:
Lão Đại: [Nói dối! 】
Lão Nhị: [Nói dối! 】
Lão Tam: [Nói dối! gian lận! 】
Lão Tứ tự hào mình có chỉ số IQ cao hơn một chút và có ý định lấy lý phục người, vì vậy Lão Tứ dùng lý để đánh động tình cảm: [Chủ nhân, nếu làm như vậy, ngài sẽ bị đưa vào danh sách những người không trung thực! Phá vỡ niềm tin là không thể tha thứ! Phá vỡ lòng tin sẽ làm trái tim đám đầu tơ rét lạnh... Ngài không được làm điều này. Nếu đám đầu tơ đáng yêu chúng tôi hoàn toàn mất niềm tin vào ngài, chúng tôi sẽ không bao giờ để ý đến ngài nữa. Chúng tôi nói được thì sẽ làm được! 】
Nói xong, Lão Tứ vung đuôi tát Lão Ngũ ở bên cạnh. Lão Ngũ lập tức ngẩng đầu lên :【 Ơ-Ừừ ! Lão Ngũ cũng không thích chủ nhân như vậy, Lão Ngũ sẽ phớt lờ ngài! 】
Lão Lục ngóc đầu nhìn trái nhìn phải, phân vân không biết nên đồng ý với Lão Đại, Lão Nhị hay Lão Tam, hay nghe theo Lão Tứ, Lão Ngũ, nó ngẩng đầu lên, thông minh hơn, quyết định chọn cả hai bên, nói [Nói dối! Không quan tâm ngài! 】
.......
Bùm bùm bùm...
Toàn bộ thế giới tinh thần giống như sấm sét, vừa sáng dậy đã bắt đầu ồn ào, ồn ào đến bây giờ, khiến Quý Dữu cảm thấy khó chịu.
Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi, dùng sức véo mình, che mặt nói: "Cô...mau cứu đứa trẻ... cô ấy thật đáng thương, cô ấy khó khăn quá a, khó khăn quá a... không có đường đậu và trà sữa cứu mạng cô ấy, nếu vậy cô ấy khó có thể sống sót..."
Nếu như giảng đạo lý không thông, vậy cứ tiếp tục khóc lóc om sòm + bán thảm......
Mục Kiếm Linh: "..."
Đối mặt với Quý Dữu, Mục Kiếm Linh cũng không khỏi có chút đau đầu đưa tay xoa xoa trán, sau đó giơ tay từ trong nút không gian lấy ra hai viên đường đậu, ném qua: "Không có trà sữa, đường đậu cất kỹ, còn có câm miệng"
Quý Dữu lập tức cất nó đi như báu vật, sau đó chuyển 100.000 tín dụng. Cô ước gì mình có thể gật đầu cúi đầu cảm ơn, nhưng vì giáo viên không cho phép cô nói nên cô khôn ngoan im lặng.
Mục Kiếm Linh nhìn cô nói, "Tránh xa ta năm mét!"
***Quý• quỷ đòi nợ• Dữu của cô giáo.
Quý Dữu lập tức ngoan ngoãn lùi lại, một bước, hai bước, ba bước, chính xác đến năm mét, không sai biệt chút nào.
Mục Kiếm Linh: "..."
Những học sinh chứng kiến tất cả điều này không biết phải nói gì.
Phải nói dung mạo, lòng dũng cảm và khả năng tự sát của Quý Dữu đều bất khả chiến bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-265-co-that-kho-khan.html.]
Vì thế--
Những người khác cũng không thể học được.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Hãy từ bỏ đi.
Sau khi Quý Dữu cất đường đậu đi, cô cũng không vội ăn ngay mà nhanh chóng quay trở lại đội, khi vừa vào đội ngũ, ngoại trừ Thịnh Thanh Nham, những người khác lặng lẽ lùi lại một chút và quay đầu đi.
Chỉ có Thịnh Thanh Nham không những tránh xa mà còn tiến lại gần Quý Dữu một chút, cậu đi tới hỏi: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt này a... Cậu nói nếu nhân gia dùng thủ đoạn vô sỉ như cậu không biết xấu hổ, khóc nháo gây rối, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin liệu cô giáo có thả nhân gia đi không?
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu có chút không nói nên lời, nói: "Cậu có thể thử xem."
Thịnh Thanh Nham nghiêng đầu, đôi mắt đẹp lóe lên, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi...
Sở Kiều Kiều ở bên cạnh tức giận nói: "Thịnh Thanh Nham, nếu cậu dám khóc lóc quỳ xuống cầu xin, nếu ông nội Thịnh không đánh c.h.ế.t cậu, tớ sẽ tự tay đánh c.h.ế.t cậu!"
Thịnh Thanh Nham: "..."
Thịnh Thanh Nham lắc đầu, vội vàng nói: "Đùa đấy à... nhân gia là tiểu khả ái như thế này sao lại làm chuyện như vậy được a? Không có khả năng a... Tuyệt đối không a..."
Sở Kiều Kiều: "Hừ!"
Thịnh Thanh Nham cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, nói: "Ai nha a... Nhân gia không sợ lão già Thịnh a, nhân gia đang cố gắng cứu thể diện của Kiều Kiều a..."
Sở Kiều Kiều: "Hừ!"
Quý Dữu liếc mắt nhìn hai người, ôm tâm lý xem náo nhiệt, hưng phấn nói: "Kiều Kiều, vì sao muốn ngăn cản cậu ta? Tớ rất mong chờ cậu ta sẽ quỳ xuống cầu xin.. Thật tiếc là tớ không thể nhìn thấy nó..."
Sở Kiều Kiều: "..."
Sở Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quý Dữu, đôi mắt của Quý Dữu, đôi môi của Quý Dữu, tự nhủ vì khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ tha thứ cho cô ấy, vì thế Sở Kiều Kiều tiến lại gần Quý Dữu, cô mỉm cười nói : "Bạn học Quý Dữu, bây giờ thật sự không thích hợp, nhưng lần sau muốn nhìn thấy Thịnh Thanh Nham quỳ xuống cầu xin, tớ nhất định sẽ giúp cậu!"
Thịnh Thanh Nham: "Hừ... Nhân gia không chơi với cậu nữa..."
Quý Dữu nghẹn lời, cô đẩy đầu của Sở Kiều Kiều ra, sau đó cẩn thận cảm nhận thế giới tinh thần của mình.
Lúc này, đám đầu tơ ngốc trong thế giới tinh thần dường như cảm nhận được hơi thở của đường đậu nên đã ngừng gây rối, nhưng bọn nó vẫn phàn nàn một chút:
Lão Đại: [Trà sữa đâu? 】
Lão Nhị và Lão Tam cơ bản là hai đứa theo sau Lão Đại, phụ họa nói: [Trà sữa đâu? 】
Lão Tứ : [Chủ Nhân, lần này tha thứ cho ngài, nhưng phải cho chúng ta thời hạn để biết khi nào có trà sữa. Không thể để chúng ta chờ đợi mãi, nếu không, nếu ngài quỵt nợ thì phải làm sao? 】
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu thật sự muốn đánh c.h.ế.t Lão Tứ ! Đứa này thậm chí còn khó đối phó hơn những đứa đầu tơ khác.
Lão Ngũ ở đâu?
Lão Ngũ: [ Cần có thời hạn! 】
Lão Lục: [Yêu cầu thời hạn! 】
Tuy rằng đã yên tĩnh lại một chút, nhưng đám đầu tơ này thực sự cần một bài học. Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Có đường đậu thì tụi bây nên cười mới phải chứ, tụi bây nghĩ tao nuôi cả đám bây dễ dàng sao? Tao có dễ dàng không? Chính đám bây tự hỏi, mình có thể ăn bao nhiêu? Đám tụi bây làm bao nhiêu việc mỗi ngày? Đám tụi bây có tự tính toán hiệu quả chi phí không? Việc tao nuôi tụi bây có thực sự đáng giá không? Để tao nói cho tụi bây biết, chỉ có 2 viên đường đậu thôi, tụi bây thích thế nào thế nào hả! Tụi bây không để ý tao, tao còn khinh thường để ý tụi bây! Tạm biệt! Đúng - tạm biệt! Không bao giờ gặp lại nữa...]
Sáu đầu tơ: [...]
Hỏng bét!
Chẳng lẽ chúng nó thực sự chọc tức chủ nhân rồi?