Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 280 : Hai Người Lừa Đảo
Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:01:19
Lượt xem: 25
Tuy khuôn mặt đẫm m.á.u nhưng vẫn đầy vẻ anh hùng, dường như chỉ đang ngủ say, yên lặng ngủ không mang danh lợi, một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến hàng lông mi dày như quạt của anh khẽ run lên. Phảng phất như một giây sau anh ta sẽ mở mắt tỉnh lại, hướng chính mình cong môi nở nụ cười, nói: "Tiểu lùn..."
"Tiểu lùn..."
"Tiểu lùn..."
Tạch ~
Tạch ~
Tạch ~
Những giọt nước mắt trong mắt cô như những viên trân chậu vỡ, rơi lộp độp... rơi xuống không tự chủ, hết giọt này đến giọt khác... nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tái nhợt, lạnh băng của đàn anh Dương Bân, Quý Dữu buông lỏng tay cầm khăn, che mắt và miệng:
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
"Xin lỗi……"
"Xin lỗi……"
"Xin lỗi……"
"Em xin lỗi...Em đã không kiểm soát tốt cảm xúc của mình và làm phiền giấc ngủ của anh..."
"Thực xin lỗi...đàn anh Dương Bân... Thực xin lỗi..."
Đôi tay của Quý Dữu run rẩy, cô không ngừng xin lỗi trong khi nghẹn ngào khóc nức nở. Bốn phía không có người nhìn qua, khắp nơi đều là tiếng khóc đè nén.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
…
Một lúc sau, Quý Dữu lại thả tay ra, lau hết nước mắt trên mắt và mặt, sau đó hít một hơi thật sâu, tự nhủ lần này mình sẽ kiềm chế tốt cảm xúc, mới nhẹ nhàng đến gần đàn anh Dương Bân.
Cô nhẹ nhàng đặt lại bàn tay bị trật và hơi cong của đàn anh Dương Bân, nhặt một chiếc khăn sạch lên lau mặt cho anh, cô lau sạch những giọt nước mắt vừa rơi trên má anh.
Lau, lau, nước mắt lại sắp rơi...
Nhưng--
Lần này Quý Dữu cắn môi, nhịn xuống.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình, Quý Dữu đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đàn anh Dương Bân, em là tên người lùn a. Đúng vậy, em là người lùn thấp nhất trong toàn bộ trạm vũ trụ, chỉ cao 1,65 mét. Hôm nay em đến đây để giúp anh chỉnh lý dung nhan a. Ân..... anh có vui không?
"Anh xem--"
"Anh đã đáp ứng để em tiếp tục khiêu chiến anh, nhưng anh không giữ tốt lời hứa . Em không thèm tính toán cùng anh, còn làm cho anh trông đẹp trai như vậy, em có thể cam đoan với anh, với khuôn mặt như này, anh có thể lừa được mười tám người vợ trở về! Anh dám không vui à?
"Hừ hừ——"
"Đàn anh Dương Bân..."
Vừa nói, Quý Dữu cảm thấy nước mắt của mình tựa hồ lại không nghe lời, cô nhanh chóng quay mặt đi, đưa tay lau thật mạnh mắt rồi quay lại.
Vết bẩn đã được tẩy sạch, ngoại trừ có chút tái nhợt, sắc mặt đàn anh Dương Bân cũng không có gì kỳ quái...
Thực sự, nhìn giống như đang ngủ vậy.
Quý Dữu cắn môi, không khỏi cúi đầu, ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng thì thầm: “Đàn anh, ngủ đi… ngủ yên giấc… Em sẽ bảo vệ sự ổn định và thịnh vượng của liên minh. "
Tiếng nói vừa rơi xuống, Quý Dữu không thèm nhìn mặt anh ta nữa mà dứt khoát đưa anh ta đến khoang nơi các linh hồn của binh lính trú ngụ.
Răng rắc--
Cửa khoang đóng lại.
Quý Dữu bước từng bước và quay trở lại vị trí của mình.
Một người.
Hai người.
Ba người.
…
Quý Dữu trầm mặc, yên lặng và bình tĩnh khi cô chỉnh lý dung nhan của những binh lính, trong số họ, một số người hoàn toàn xa lạ, một số đã gặp nhau trong buổi chào đón...
Cô cho là, sau khi trải qua nhiều như vậy, cô đã tu luyện đủ để đủ thờ ơ và đủ bình tĩnh... Khi bàn tay của Quý Dữu vén bỏ tấm vải trắng cuối cùng, trái tim vốn được bao bọc bởi nhiều lớp áo giáp của cô chợt run lên.
Đó là đàn anh Lục Trinh.
Không giống như đàn anh Dương Bân, một nửa khuôn mặt của đàn anh Lục Trinh đã m.á.u thịt be bét, nhưng nửa khuôn mặt còn lại vẫn trong trẻo như làn gió. Môi của anh, lông mày của anh, mắt của anh......Nhìn giống như thời gian hôm qua, thật ấm áp cùng vui vẻ...
Quý Dữu cắn chặt môi, khóe môi rỉ ra m.á.u mà không biết.
Bên tai, hình như mơ hồ nghe thấy một giọng nam dịu dàng: "Có cần anh giúp không? Ngoan nhé~ đừng khóc..."
Quý Dữu bỗng nhiên cúi đầu, nhưng - nơi nào có tiếng động gì đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-280-hai-nguoi-lua-dao.html.]
Đàn anh Lục Trinh vẫn nhắm chặt mắt, mím môi...
Quý Dữu cắn chặt răng, nghiêm mặt nói: “Thật sự, anh đã ngủ rồi, còn muốn trêu chọc người khác, đừng tưởng rằng anh nói với em là muốn em đứng trên vai anh để làm đàn anh Dương Bân chú ý, cho đây là một lời đề nghị nghiêm túc, em sẽ tin chuyện ma quỷ của anh, anh cũng giống như đàn anh Dương Bân, đang cười nhạo em là một người lùn phải không? Hừ hừ..... khác nhau là đàn anh Dương Bân rõ ràng là thẳng thắn, còn anh chỉ là uyển chuyển hàm súc mà thôi!
"Các anh……"
"Các anh...đồ lừa đảo này!"
"Kẻ bịp bợp!"
"Các anh……"
"Sống lại a"
…
Đang nói, Quý Dữu bỗng nhiên ngậm miệng lại, tay của cô rất nhẹ, rất nhẹ, từng chút một lau sạch khuôn mặt của đàn anh Lục Trinh...
Tạch ~
Tạch ~
Tạch ~
Những giọt nước mắt này căn bản là không nghe lời người ta nói và không làm theo trái tim.
Nó cứ thế rơi ra ngoài không ngừng...
Một lúc sau, mới dừng lại, cô đã thức dậy vào buổi sáng và thậm chí còn không uống nước. Sau đó... đã hơn mười giờ trôi qua, đàn anh Dương Bân là mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng của cô ...
Đẩy đàn anh Dương Bân về phía khoang nghỉ ngơi, dọc đường chỉ có tiếng bước chân và tiếng nghẹn ngào, không có cái nào khác...
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Khi chỉ còn cách cửa cabin một bước, Quý Dữu không khỏi dừng lại, cúi đầu lại liếc nhìn khuôn mặt hiền lành của đàn anh, nhẹ giọng nói: “Đàn anh Dương Bân, đi ngủ đi…phiền phức của những con tinh thú, sẽ được giải quyết trong một ngày nào đó!
"Không thể tránh khỏi!"
…
Ánh sáng của ngôi sao nhân tạo dần mờ nhạt. Đây là lúc hoàng hôn của trạm vũ trụ nhân tạo, đánh dấu sự kết thúc của ngày và màn đêm sắp đến...
Chỉ cần chịu đựng qua đêm đen tối này——
Một ngày cũ sẽ nên rời đi.
Một ngày mới chắc chắn sẽ đến.
Những binh lính đang ngủ say đã không còn ở đó nữa, bên trong tòa nhà hùng vĩ này, đại sảnh hoàn toàn trống rỗng, khi các học sinh đột nhiên bị buộc phải dừng lại, trên mặt đều thoáng qua một chút mờ mịt cùng luống cuống.
Những linh hồn của binh lính đã được đưa đi nghỉ ngơi.
Còn bản thân mình thì sao?
Bây giờ mình muốn làm gì?
Các bạn học, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, có chút không phản ứng không kịp, hơn nữa, các bạn dường như không biết đặt tay chân vào đâu, cứ ngồi im ở một bên, trầm mặc im lặng, Mục Kiếm Linh giống như người trong suốt, đột nhiên nói: "Mọi người, trở về đi..."
Các học sinh mở miệng: "Cô giáo..."
Mục Kiếm Linh sắc mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: "Trở về tắm rửa đi, ta sẽ cho người máy thông minh đưa buổi tối đến ký túc xá của các người, sau khi ăn xong, đều ngủ một giấc thật ngon."
Các học sinh mở mắt ra, vẫn còn bối rối và ngơ ngác...
Mục Kiếm Linh thanh âm rất nhẹ nhàng, so với trước đây ôn hòa hơn bao giờ hết, cô nhìn các học sinh, hơi nhếch khóe miệng: "Tốt... các người đều ngoan ngoãn, hôm nay các người đều rất tốt, nhiệm vụ đã hoàn thành. Giờ đây - tôi ra lệnh cho tất cả các em trở về ký túc xá để ăn và ngủ ngay lập tức - "
Các học sinh đồng thanh đáp: “Vâng”.
Sau đó, dưới ánh mắt dịu dàng và im lặng của Mục Kiếm Linh.
Tất cả học sinh đều quay lại.
Sau đó--
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
…
Các học sinh rất trật tự, nhanh chóng và không lộn xộn, lần lượt rời khỏi đây.