Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 283 : Yếu Đuối Như Cậu
Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:04:20
Lượt xem: 32
Mục Kiếm Linh cau mày, lớn tiếng nói: "Mấy người từ khi bước vào trường học, cũng xem như là binh lính dự bị rồi, hơn nữa tùy thời đều có thể ra tiền tuyến. Mấy người nhìn xem, mỗi người các cậu đều bơ phờ, bộ dạng như thế nào?"
Tập thể các học sinh trầm mặc.
Mục Kiếm Linh nói: "Một chiến sĩ có tư cách và xuất sắc nhất định phải có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm lý của mình bất cứ lúc nào. Mấy người có nghĩ mấy người hiện tại có tư cách không? Mấy người có nghĩ mấy người là một chiến binh xuất sắc không?"
Các học sinh vẫn giữ im lặng.
Mục Kiếm Linh nói: "Mọi người, vác vật nặng mười kg, chạy vòng quanh sân 10 vòng, 12 giờ trưa sẽ kết thúc, nếu không hoàn thành, tiếp tục đến buổi chiều, sẽ bị phạt thêm 20 vòng nữa."
Các học sinh:"!!!"
Quý Dữu suy nghĩ một chút, sau đó yếu ớt giơ tay lên: "Cô giáo... Như vậy chẳng phải có chút vô nhân đạo sao?"
Mục Kiếm Linh ánh mắt sắc bén: "Nhân đạo? Em muốn loại nhân đạo nào?"
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu không dám đưa ra đề xuất.
Má ơi~
Thật đáng sợ.
Quá đáng sợ.
Mục Kiếm Linh nói: "Nếu muốn giáo viên nhân đạo, hiện tại có thể trở về ký túc xá ngủ ngon. Yên tâm, ta sẽ không bao giờ ngăn cản mấy người, cũng sẽ không bao giờ trừ điểm hay khen thưởng vì việc này. Bây giờ, tôi sẽ đếm 3 giây, trong 3 giây này nếu rời đi, sẽ không có hình phạt nào. Nếu không rời đi trong vòng 3 giây này, tôi coi như mấy người đã chấp nhận mọi điều kiện hà khắc của tôi.
"3!"
Mọi người trong đội 100 người đều vẫn đứng bất động, Mục Kiếm Linh nhìn cảnh tượng này cảm thấy rất hài lòng.
"2!"
Đột nhiên--
Trong đội có chút bạo động nhỏ, Mục Kiếm Linh ngước mắt lên, nhìn thấy chính là Thịnh Thanh Nham, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, toàn thân giống như một thanh kiếm lạnh buốt.
Thịnh Thanh Nham rút lại bàn tay gãi cổ mình, trong lòng mắng: Nhìn xem, nhìn xem, cậu chẳng qua chỉ là gãi cổ mà thôi, lại bị uy h.i.ế.p - quả nhiên, cậu biết lời của bà già này là nói dối a.
Cả đội im lặng, không có ai động đậy, Mục Kiếm Linh rất hài lòng gật đầu.
"1!"
Mục Kiếm Linh nói: "Giáo viên rất vui mừng, mấy người đều là người dũng cảm, chăm chỉ, phấn đấu, là thanh niên tốt, không sợ gian khổ! Vì vậy - bây giờ chúng ta hãy bắt đầu chạy với vật nặng."
Mọi người nhanh chóng mang vật nặng lên người và chạy vòng quanh sân của trạm vũ trụ.
Mục Kiếm Linh nói: "Tôi sẽ về đúng thời điểm 12 giờ trưa. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ dùng quang não ghi lại hành trình biểu hiện của mấy người, cho nên đừng nghĩ đến chuyện gian lận."
Các học sinh:"......"
Cũng không có ai muốn trộm gian dùng mánh lới nha!
Nói xong, Mục Kiếm Linh nhanh chóng rời đi.
Mang theo trọng lượng mười kg đối với Quý Dữu bây giờ là trong khả năng có thể chịu đựng được, cô vẫn duy trì tốc độ đều đều, chậm rãi chạy, vừa chạy cô vừa suy nghĩ về vấn đề: Tại sao giáo viên Mục đột nhiên lại yêu cầu họ huấn luyện thể lực thuần túy này?
Theo lý là việc rèn luyện thể chất có thể được thực hiện ở trường học mà không cần phải du hành hàng chục năm ánh sáng đến trạm vũ trụ để thực hiện điều đó.
Vì thế--
Lý do là gì?
Hiển nhiên, không chỉ có Quý Dữu nghĩ đến vấn đề này, mà còn có những người khác nữa.
Thẩm Trường Thanh đột nhiên nói: " Cô giáo Mục hiện tại không có thời gian chiếu cố chúng ta, cũng không yên lòng để chúng ta một mình đi ra ngoài, cho nên cô an bài chúng ta hiện tại huấn luyện sao?"
Ừm?
Quý Dữu cau mày nói: "Tớ cũng nghĩ như vậy."
Nhạc Tê Nguyên nói: "Có lẽ là vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-283-yeu-duoi-nhu-cau.html.]
Thịnh Thanh Nham vừa chạy vừa ngáp một cách hung bạo, trợn mắt, dùng giọng rất nghiêm túc nói: "Đừng đánh giá thấp bà già này a, sức chiến đấu của bà ta rất mạnh, ít nhất bà ta có thể bao trùm bán kính vài trăm dặm của trạm vũ trụ vào trong vòng tròn bảo vệ của bà ấy, vì vậy trước khi quân tiếp viện từ tiền tuyến đến, bà già này hẳn là tạm thời đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ hậu phương căn cứ trạm vũ trụ, bà ấy tất nhiên không có thời gian để chăm sóc chúng ta.
Quý Dữu kinh ngạc: "Thật sao? Ở đây sẽ có quân tiếp viện à?"
Thịnh Thanh Nham tiếp tục trợn mắt duyên dáng nói: "Vành đai tiểu hành tinh tam giác Erathia tiếp giáp với thiên hà thứ bảy và thứ tám, là khu vực chiến lược quan trọng của liên minh. Nếu những người đứng đầu của liên minh không ngu ngốc, họ sẽ không bao giờ từ bỏ ở đây, bọn họ nhất định sẽ phái quân tiếp viện, chỉ cần xem -- quân tiếp viện đến sớm hay muộn thôi."
Giao tranh trong những ngày qua rất khốc liệt, dẫn đến một số lượng lớn binh lính liên minh đã hy sinh mạng sống ở tiền tuyến, bao gồm cả những người tinh nhuệ như Dương Bân và Lục Trinh. Có thể nói đó là một đòn nặng nề đối với quân đồn trú trong toàn bộ Tam giác Erathia.
Việc bổ sung nhân sự là điều tất yếu.
Thẩm Trường Thanh cũng đồng ý điểm này, nói: "Chúng ta nhất định sẽ có viện binh. Hơn nữa -- tớ đoán đợt đặc huấn của chúng ta sẽ kết thúc sớm." Dự định là 15 ngày đặc huấn bây giờ mới qua chưa đến 5 ngày....
"Ừm?"
"Nói như thế nào?" Có người không hiểu, nhịn không được hỏi.
Thẩm Trường Thanh giải thích: "Nếu có quân tiếp viện, tức là sau này sẽ có chiến tranh. Trừ khi chúng ta lưu lại trong trạm vũ trụ, nếu không thì không gian bên ngoài sẽ không an toàn cho chúng ta."
Nhạc Tê Quang tức giận nói: "Chúng ta cũng chỉ có thể giống như thỏ trong phòng nuôi nhốt, bị giam ở một chỗ phải không? Chúng ta không thể bước lên tiền tuyến cùng nhau chiến đấu sao? Chỉ có thực chiến mới là huấn luyện mạnh mẽ nhất!"
Thẩm Trường Thanh hiếm có nghiêm túc nhìn cậu ta, nói: "Cậu quá yếu, không có tư cách."
Nhạc Tê Quang: "Cậu!!!"
Thẩm Trường Thanh cụp mắt xuống: "Tớ cũng quá yếu đi, không có tư cách."
Đây là--cũng là lần đầu tiên Thẩm Trường Thanh nhận ra điểm yếu của mình.
Chính mình, thực sự quá yếu.
Yếu đến mức không đủ tư cách đặt chân lên tiền tuyến.
Trầm mặc.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề và tiếng thở dốc trầm mặc.
Trước đây Quý Dữu sẽ không coi trọng chuyện này, cô cảm thấy với thực lực hiện tại của mình, lái cơ giáp, ít nhất cô có thể đi ngang trong phạm vi hành tinh rác số 101 phải không? Chỉ cần cô không gặp phải tinh thú nào trên cấp 4, hoặc chỉ là không gặp phải nhóm tinh thú nào, cô hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng mà--
Một con tinh thú có thể bước ra ngoài không gian, ít nhất là cấp 4.
Ngày hôm đó, bọn họ đang huấn luyện ngoài không gian, mấy người phối hợp cùng nhau, mới không dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t được một con tinh thú cấp 4.
Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ cũng quá yếu nè, không đủ tư cách."
Không có gì xấu hổ khi thừa nhận chính bản thân mình nhỏ yếu.
Vì vậy, nếu biết mình nhỏ yếu thì hãy nỗ lực để bù đắp khuyết điểm này.
Quý Dữu không nói gì nữa, hoàn toàn tập trung chạy vòng quanh sân.
Bên cạnh--
Sở Kiều Kiều cũng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Tớ cũng quá yếu, không có tư cách. Nhưng -- đây chỉ là tạm thời, tớ tin vào chính mình."
Quý Dữu bỗng nhiên mĩm cười, nhịn không được nói: "Kiều Kiều, đây là lần đầu tiên tớ nhận ra cậu xinh đẹp như vậy nha."
Sở Kiều Kiều gãi mặt nói: "Tuy nhiên - không bằng bạn học Quý Dữu, một phần mười triệu a."
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Quý Dữu: "..."
Rõ ràng là được khen ngợi nhưng lại chẳng có chút cảm giác vui sướng nào cả.
Ai!
Một lời khó nói hết a.
Sau khi nhận ra điểm yếu của mình, các học sinh không còn ai lười biếng nữa, tất cả đều nghiêm túc chạy. Sau khi chạy được hơn 4 giờ, đột nhiên - trạm vũ trụ vốn dĩ yên tĩnh nghe thấy một tiếng còi hiếm hoi, tất cả học sinh đều giật mình. Cùng nhau đều ngừng động tác chạy và nhìn nhau, trong đầu tất cả đều là hai dấu chấm:
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"