Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 372: Lão Vương Hồ Ly
Cập nhật lúc: 2024-10-09 23:26:33
Lượt xem: 8
Quý Dữu chớp chớp mắt, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Tiếp đó --
Trong nháy mắt, Hạ Đông, Thạch Âm và Khương Đồng phụ trách kiểm tra lập tức chạy tới, một người đỡ Quý Dữu, một người tiến lên cướp lấy tuyết tân đã xử lý, một người khác nhanh nhẹn mở dụng cụ kiểm tra ra……
Ba người phân công hợp tác, đảm bảo an toàn cho tài liệu trong tay Quý Dữu.
Khán giả nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhẹ nhõm:
"Vừa rồi thực sự làm tôi sợ muốn chết!"
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
"Tôi sợ đến mức lên cơn đau tim."
"Thực sự dọa người, chỉ trong vài mili giây, ống thủy tinh đã rơi xuống."
"Suỵt"
"Mọi người yên lặng, kiểm tra đã bắt đầu, kiên nhẫn chờ kết quả."
Những lời này vừa nói ra, khán giả lập tức yên tĩnh lại, hội trường trật tự, hài hòa, thân thiện, căn bản không cần người duy trì a -- nhìn cảnh này, khóe miệng Quý Dữu co giựt, cô đột nhiên cảm thấy tiếc cho 100.000 tích phân của mình.
Cô luôn có cảm giác như mình bị hố!
Cô chắc chắn mình đã bị trưởng phòng Vương lừa!
Không cần tới 500 người để duy trì trật tự ở hội trường a..
50 người!
Không không không!
5 người chắc chắn là đủ!
Nói cách khác, chính mình có thể đã tiêu số tích phân của mình một cách vô ích để trả lương cho thêm 495 người.
Ahhh...
Quý Dữu bỗng nhiên mất bình tĩnh!
Đáng ghét!
Trưởng phòng Vương đáng giận!
Chuyện này quả thực so với lòng dạ đen tối còn hiểm độc hơn nha.
Hắc tích phân của học sinh như vậy, cũng không biết lương tâm có bức rứt không a?
Mặt bên khác.
Văn phòng phòng giáo vụ.
Trưởng phòng Vương đang ngồi tréo nguẩy hai chân uống trà dưỡng sinh, bỗng nhiên hắt hơi một cái, ông đưa tay xoa xoa mũi, lẩm bẩm: "Con ranh nào lại đang mắng tôi rồi?"
Sau khi chẹp chẹp miệng một cái, trưởng phòng Vương nhấp một ngụm trà nhỏ, một mùi thơm dễ chịu lan tỏa trong miệng, ông đặt tách trà xuống, nhìn giáo sư Diệp Hoằng đang xụ mặt ngồi ở một bên với bộ dáng nghiêm túc.
Vẻ hưởng thụ trên mặt trưởng phòng Vương trong nháy mắt biến mất, sau đó ông nặn ra một nụ cười gượng nói: "Lão Diệp... ngài không nghĩ kỹ sao? Học sinh mở sân thi đấu mà tôi nhắc đến thực lực thực sự không tệ, ngài đi qua làm giám khảo cho em ấy, nếu em ấy lọt vào mắt xanh của ngài, ngài có thể nhận em ấy làm đệ tử ruột a..."
Diệp Hoằng hừ lạnh một tiếng: "Vương Liên Phát, cậu gọi tôi tới đây chỉ là nói những chuyện nhàm chán như vậy sao? Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi trở về phòng thí nghiệm."
Miệng trưởng phòng Vương cứng đờ, lúc này trà dưỡng sinh cũng uống không nổi nữa, ông lo lắng nói: "Này! Lão Diệp....ông đợi một chút đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-372-lao-vuong-ho-ly.html.]
Diệp Hồng tiếp tục hừ lạnh.
Trưởng phòng Vương nhanh chóng bước tới, rót cho đối phương một tách trà, trên mặt tươi cười nói: “Ngài nha, ngài đúng là một người cổ hủ, làm giám khảo cho học sinh kỳ thực cũng không có gì đáng xấu hổ. Ngược lại, nếu học sinh thực sự có năng lực thì chúng ta còn mừng thêm, vì có thêm một hạt giống tốt nữa phải không?”
Diệp Hoằng sắc mặt lạnh lùng nói: “Loại học sinh như thế này, không trung thực, làm đủ loại thủ đoạn xảo trá, cho dù thực sự có năng lực, tính cách cũng không tốt. Coi như nhất thời lấy được chút thành quả, cũng chỉ là nhất thời, tuyệt đối sẽ không lâu dài.”
"Loại người này muốn tôi thu làm đệ tử ruột? Thật là nằm mơ giữa ban ngày a!"
Nhân tài mà Diệp Hoằng muốn bồi dưỡng phải có cả năng lực và chính trực. Nếu chỉ có tài mà không có đức thì thà thiếu còn hơn ẩu.
Vì vậy, trong suy nghĩ của giáo sư Diệp Hoằng, học sinh mà trưởng phòng Vương đang nói đến, không biết năng lực ra làm sao, nhưng lại kiêu ngạo đến mức muốn công khai khiêu chiến với mọi người ở khóa năm nhất và năm hai của hệ tài liệu, và thậm chí đã đưa ra những nhận xét công khai coi thường mọi người.
Một người xốc nổi và tự phụ như vậy, có tài đức gì?
Diệp Hoằng trong lòng là cự tuyệt.
Diệp Hoằng không muốn lãng phí thời gian nên nhấc chân bỏ đi.
Thấy vậy, trưởng phòng Vương nhanh chóng bước tới, giữ chặt lấy tay giáo sư Diệp Hoằng, nói: "Lão Diệp .... đợi một chút, tình huống của em học sinh này hơi đặc biệt. Lão Hồng và tôi rất lạc quan về sự phát triển trong tương lai của em ấy, thực ra chuyên ngành của em ấy không phải hệ tài liệu mà là hệ chiến đấu, cái này -- em ấy ở hệ tài liệu cũng vô cùng có thiên phú. Nếu có thể, tôi và Lão Hồng hy vọng em ấy có thể học cả hai hệ. Đừng vội từ chối, em ấy chủ động thể hiện ra năng lực của mình, ngài nên đi xem một chút, coi như vì trường học kiểm tra nhân tài đi, nếu ngài thực sự không muốn dạy em ấy, tôi sẽ sắp xếp một giáo sư khác cho em ấy..."
Hệ chiến đấu?
Mí mắt Diệp Hoằng giật giật khi nghe thấy ba chữ này, trong khoảng thời gian này ông thực sự không có cảm tình với ba chữ này.
Kết quả là bước chân của Diệp Hoằng vô thức dừng lại.
Thấy vậy, trưởng phòng Vương biết, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng nói: “Tình huống của đứa trẻ này có chút đặc biệt, nó chưa học được cách xử lý tài liệu đàng hoàng, cho nên tôi và Lão Hồng cũng sợ cuối cùng nó sẽ lạc lối. Lão Diệp, chỉ có ngài đi xem xem, chúng ta mới có thể hoàn toàn yên tâm."
Chưa bao giờ học?
Còn dám công khai khiêu chiến toàn trường sao?
Sắc mặt bình tĩnh của Diệp Hoằng lại trở nên căng thẳng.
Trưởng phòng Vương nói: "Lão Diệp, nếu không bây giờ chúng ta xuất phát nhé?"
Trưởng phòng Vương thúc giục, đồng thời ông cũng lo lắng. Nếu giáo sư già này đột nhiên mất bình tĩnh và hối hận thì mọi nỗ lực thực sự sẽ trở nên vô ích.
"Hừ!" Diệp Hoằng xua tay nói: "Tôi chính là đi xem một chút, dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ tiếp nhận học sinh này."
Ở đây, việc tiếp nhận dạy một học sinh nào đó, là phải đem tất cả tài học của mình ra dạy và việc giảng bài trong một lớp học đông người vẫn có sự khác biệt rất lớn. Cái đầu tiên, việc dạy cho một học sinh phải dành nhiều thời gian và sức lực hơn. Còn cái sau, chỉ cần giảng bài công khai trên giảng đường, về việc học sinh học được bao nhiêu, chỉ có thể phụ thuộc vào năng lực tiếp thu của chính học sinh đó.
Trưởng phòng Vương nói: “Được rồi được rồi… chúng tôi chắc chắn không thể ép lão Diệp ngài thu nhận học sinh.”
Trên thực tế, lão giáo sư Diệp Hoằng năm nay đã 260 tuổi, là đàn anh trong lĩnh vực tài liệu và là nhân vật cấp cao trong liên minh, tuy nhiên tính cách lại khá cổ hủ và nghiêm khắc. Làm người không chỉ nghiêm khắc với bản thân mà đối với người khác cũng giống vậy. Bản thân ông ấy có tính cách rất bướng bỉnh, do đó vô cùng khó ở chung.
Nhà trường biết rõ tính cách của ông ấy, cũng dành cho ông ấy rất lớn sự tôn trọng và tự do.
Hơn nữa, sức khỏe của giáo sư Diệp Hoằng ngày càng kém hơn trước, ông không còn nhiều tâm sức để dạy học sinh cuối cấp. Vì vậy, năm nay hiệu trưởng Hồng đã đặc biệt trưng cầu ý tứ của giáo sư Diệp Hoằng, chuyển ông sang giảng dạy cho học sinh năm nhất.
Bài tập về nhà của học sinh năm nhất tương đối đơn giản, chỉ là làm nền tảng cho học sinh. Vì vậy, nhiệm vụ giảng dạy của giáo sư Diệp Hoằng cũng giảm đi rất nhiều, để ông có nhiều thời gian hơn để chăm sóc thân thể.
Bên này, trưởng phòng Vương thấy cuối cùng cũng thuyết phục được giáo sư Diệp Hoằng, lập tức thu xếp một chiếc ô tô bay, hai người cùng nhau đi đến hội trường của hệ tài liệu.
Cùng lúc đó, trưởng phòng Vương vẫn còn trong xe bay, liên lạc với một giáo sư khác đã được xác nhận của hệ tài liệu, sau khi biết đối phương khoảng 10 phút nữa sẽ đến hội trường, lông mày của trưởng phòng Vương lập tức giãn ra.
Chỉ là --
Khi trưởng phòng Vương và giáo sư Diệp Hoằng đi đến hội trường, họ chợt phát hiện trên đường có nhiều học sinh hơn, nhìn theo phương hướng, rõ ràng cũng là hướng về phía hội trường, hả?
Đây là đã xảy ra chuyện gì?