Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 384: Hào Quang Của Nhân Vật Lớn
Cập nhật lúc: 2024-10-20 15:05:19
Lượt xem: 8
Không có ai trả lời.
Thịnh Thanh Nham giơ tay lên, dụi mắt, nhìn xung quanh lần nữa, phát hiện toàn bộ hội trường trừ mấy người trong số họ, thì không có một ai, khóe miệng khẽ cong, rất không phúc hậu mà cười: “Trong khoảng thời gian nhân gia ngủ, có phải quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt số 4444 này, đã thua quá khó coi, đến nỗi mọi người đều bỏ đi sao?”
Vừa nói, Thịnh Thanh Nham vừa che khóe miệng, cười lớn: "Nhân gia biết a, quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt này, với vẻ mặt thảm hại như vậy, có quỷ mới thắng được a..."
Sở Kiều Kiều dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu ta.
Thẩm Trường Thanh liếc cậu ta một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Nhạc Tê Nguyên liếc cậu ta một cái, muốn rút lui.
Nhạc Tê Quang dứt khoát cố tình giữ khoảng cách với Thịnh Thanh Nham, sau đó tặc lưỡi nói: "Baba không nói chuyện với kẻ ngốc, vì sợ bị lây nhiễm."
Nhạc Tê Quang đã chanh chua như vậy cũng không phải trong một hai ngày, Thịnh Thanh Nham chỉ phớt lờ cậu ta. Cậu tiến lên một bước, đi thẳng đến trước mặt Quý Dữu, vẫy tay nhẹ nhàng và nói: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt này đang tức giận lắm phải không a?"
Đột nhiên --
Quý Dữu hung hăng trừng mắt nhìn Thịnh Thanh Nham, mắng: "Cậu ngốc như vậy sao? Cả nhà cậu mới đều tức giận! Tớ đây là quá cao hứng! Có hiểu cao hứng hay không?"
“A -- Cao hứng đến ngốc a…” Thịnh Thanh Nham kéo dài giọng, bình tĩnh nói: “Cho nên mới ngốc như vậy a…”
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu mắng: "Đi đi, đi thôi! Đến giờ ăn rồi!"
Thịnh Thanh Nham lập tức đi theo: “Hôm nay nhân gia làm vệ sĩ cho cậu một ngày a, cậu phải đãi tớ cơm sườn heo kho a…”
Chưa làm được việc gì mà còn có mặt mũi đi xin ăn à?
Quý Dữu không nói nên lời liếc cậu ta một cái, mắng: “Cậu có muốn ăn cơm rang hạt dẻ với tớ không a?"
Thịnh Thanh Nham chỉ vào Quý Dữu, lắc đầu nói: "Các cậu nhìn xem a, chính là loại biểu cảm này........ Cái này gọi là qua sông phá cầu a......"
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu gân xanh giật giật: “Nếu tất cả cây cầu đều giống như cậu, tớ nhìn thấy một cái thì hủy đi một cái!”
Thịnh Thanh Nham: "..."
Thịnh Thanh Nham nghiêng đầu liếc nhìn Quý Dữu, lắc đầu: “Đi ăn cơm a.”
Cậu ta một ngựa dẫn đầu và là người đầu tiên bước ra ngoài.
"Đi thong thả, không tiễn." Quý Dữu nhìn thấy Thịnh Thanh Nham đi được vài bước liền nói: "Mọi người, hôm nay vất vả rồi. Chúng ta cùng đi phố thương mại ăn lẩu nhé. Tớ sẽ mời khách!"
Wow ~
Thịnh Thanh Nham bước nhanh một bước, lùi lại, cười mắng: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt này a, sao cậu không nói sớm hơn a?"
Quý Dữu trợn mắt nhìn cậu rồi bỏ đi.
Thịnh Thanh Nham giống như một cái đuôi, đuổi đi như thế nào cũng không đi.
Sở Kiều Kiều là người thứ hai đi theo, Nhạc Tê Nguyên, Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh, nghe nói được ăn lẩu, cho nên không ai muốn tụt lại ở phía sau, liền vội vàng đi theo.
Thế là --
Khi Quý Dữu bước ra khỏi hội trường, theo sau cô là bốn dáng người cao gầy mặc vest đen và đeo kính râm đen, dẫn đầu là Sở Kiều Kiều, bên cạnh cô là một thanh niên tuấn tú mặc vest trắng nhắm mắt đi theo...
Gió thổi qua, khiến một sợi tóc của cô nhẹ nhàng tung bay, cô tuy nhỏ bé nhưng chỉ hơi nheo mắt, liền tạo cho người ta cảm giác như mãnh hổ rời núi, cô nhìn thẳng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, nhanh chân bước về phía trước.....
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
...........
Từng bước lục thân không nhận, từng bước khí thế ép người.......
Xung quanh:
"Người này chính là Quý Dữu, người mở sân thi đấu hôm nay sao?"
"Là cô ấy. Nhìn dáng người của cô ấy, thì không thể sai được. Dù sao thì cô ấy cũng là người duy nhất trong Lãm Nguyệt Tinh có chiều cao dưới 1,7 mét."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-384-hao-quang-cua-nhan-vat-lon.html.]
"Này! Những người xung quanh cô ấy là ai vậy? Có phải là cô ấy thuê không? Mấy vệ sĩ này nhìn cũng rất ngầu đó."
"Đừng nói nhảm! Đó là Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh! Thẩm Trường Thanh có biết không? Người ta cần phải hạ thấp thân phận đi làm vệ sĩ sao?"
"Này... Quý Dữu hôm nay thực sự làm mọi người ngạc nhiên đấy."
"Bây giờ trên diễn đàn có tin đồn thực lực của cô ấy không hề yếu hơn Từ Tư Vũ, thậm chí còn mạnh hơn Từ Tư Vũ. Tôi không biết liệu đó có phải là sự thật hay không."
"Đáng tiếc... Từ Tư Vũ không có tới hiện trường, nếu không, có lẽ chúng ta có thể chứng kiến hai người đọ sức đỉnh cao."
"Hôm nay, giáo sư Diệp Hoằng, giáo sư Tương Ngọc Lan và Quý Dữu sẽ cùng nhau thảo luận về phương pháp loại bỏ các phân tử bị hỏng khỏi tài liệu, bạn có muốn đi xem không?"
"Tất nhiên rồi!"
“Đó là một cảnh tượng hiếm thấy, nhất định phải đi.”
......
Ở ngay cửa ra vào hội trường, các học sinh đang nói chuyện rất ầm ĩ trên đường đến căng tin.
Bên này, vừa mới rời khỏi hội trường, mấy người Quý Dữu đã trực tiếp đi đến xe bay, nhưng lại đi theo hướng ngược lại đến căng tin, một đường bay nhanh, trực tiếp dừng ở trước cửa của tiệm lẩu.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Buổi trưa, quán lẩu vẫn tấp nập, tìm được chỗ ngồi cũng khó khăn.
Nhưng --
Quý Dữu là có người chống lưng, không sai, người chống lưng của cô ấy là một con alpaca.
Tại đây, ngay khi Quý Dữu xuất hiện, một con alpaca khỏe mạnh đã lao về phía cô, tốc độ cực nhanh.
Hmmmmmm
Con alpaca đang phi nước đại, dừng xe đúng lúc khi sắp tông vào Quý Dữu. Sau đó, con alpaca ngẩng mặt lên và thở ra một hơi với Quý Dữu: " Click..."
Quý Dữu tỏ ra ghét bỏ: " Manh Manh, hôm nay em ăn cái gì ? Hơi thở thúi như vậy?"
Manh Manh vui vẻ vươn đầu, chui vào trong tay Quý Dữu: "Click.."
Quý Dữu lập tức che miệng lại, ghét bỏ nói: "Em ăn củ cải sao? Củ cải thông khí, khó trách hơi thở của em hôi như vậy."
Sở Kiều Kiều sửng sốt: "Bạn học Quý Dữu, cậu vậy mà có thể hiểu được lời của Manh Manh sao?"
Quý Dữu vẻ mặt thâm trầm xua tay nói: "Không có gì to tát, chỉ là hiểu được một chút ngôn ngữ động vật mà thôi." -- A! Cô gái ngây thơ... Đây chẳng qua là hơi thở của Manh Manh thở ra có mùi như củ cải mà thôi.
Ngôn ngữ động vật ở đâu?
Nhưng Sở Kiều Kiều vẫn là kinh ngạc đến mở to hai mắt: "Ngôn ngữ động vật là thật sao?"
Ngay cả Thẩm Trường Thanh, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thịnh Thanh Nham trong lúc thời cũng ngạc nhiên, Thịnh Thanh Nham: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt có phải là cậu đang lừa gạt phải không? "
Quý Dữu gật đầu: “Ừ, là lừa gạt.”
Mọi người: "..."
Không quan tâm.
Gia hỏa này miệng lưỡi thường xuyên dẻo quẹo, khi cô ấy bắt đầu lừa dối mọi người, cô ấy thậm chí còn lừa dối cả chính mình! Nếu bạn tin lời nói dối của cô ấy, thì bạn thật quá ngây thơ.
Thế là --
Không ai trong số năm người thực sự quan tâm đến lời nói của Quý Dữu, bọn họ đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Manh Manh, tranh giành sự ưu ái, nhưng Manh Manh không có hứng thú với họ, thậm chí một ánh mắt cũng không ban cho bọn họ.
Ngược lại, Manh Manh nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Quý Dữu từng bước một, thỉnh thoảng Quý Dữu sẽ đưa tay ra gãi đầu, sờ tai, nhéo mũi nó... khiến cho mấy người Nhạc Tê Quang rất tức giận!
Càng ghê tởm hơn là Quý Dữu còn ở trước mặt mọi người, cố ý nhẹ nhàng đẩy Manh Manh ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Manh Manh, tuy em còn nhỏ nhưng cũng nên học cách độc lập, chỉ có những đứa trẻ chưa trưởng thành mới muốn hôn hôn, ôm ôm, nâng cao... trẻ con trưởng thành không như thế này."
Manh Manh nghiêng đầu: "Click?"
Quý Dữu chỉ vào gò má mình, cười nói: “Hôn chị, chị sẽ thừa nhận em là bé ngoan.”
Manh Manh quan sát, trong nháy mắt nó tiến lại gần, hôn Quý Dữu một cái.
Quý Dữu cười đến mức thấy răng không thấy mắt: "Thật là bé ngoan."
Mọi người: "..."
Thịnh Thanh Nham thầm lẩm bẩm: "Nhân gia không hiểu a, quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt này ngoại trừ dáng vẻ nghèo khổ a, còn có chỗ nào hấp dẫn a?"