Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 70: Hướng Tới Vũ Trụ Rộng Lớn, Gương Buồm Khởi Hành

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:15:37
Lượt xem: 50

Quý Dữu xách theo vali và sau lưng đeo một chiếc túi lớn, trong đó đựng nhiều sản vật thổ sản : bánh táo do bà Jenny tự nướng, cá khô tổng hợp, khoai lang sấy tổng hợp ... Bà Jenny có vẻ sợ Quý Dữu bị đói nên đã nhồi đầy thức ăn vào. Chú Tạ Nghị thì dè dặt hơn, thứ ông đưa cho Quý Dữu là một số con d.a.o kim loại bình thường do chính tay ông làm ra, chúng có nhiều kích cỡ khác nhau, theo lời ông, những con d.a.o kim loại thông thường này có thể được sử dụng làm vũ khí để tự vệ. làm công cụ, Tạ Xuyên Khung và em gái trước khi đi học đều xin cha làm cho, chú Tạ Nghị tin rằng thứ này sẽ có ích ở trường.

 

Ban đầu, Quý Dữu có rất ít hành lý, thậm chí chiếc vali 20 tấc cũng chưa được đóng gói đầy đủ. Nhưng sau khi gặp bà nội Jenny và chú Tạ Nghị, vali của cô đã đầy ắp và chẳng hiểu lý do gì lại có thêm một chiếc ba lô cực lớn.

 

Trong lòng Quý Dữu mềm mại, trước khi chuẩn bị lên phi thuyền, cô không khỏi quay đầu lại nhìn đám người phía dưới, bà Jenny và chú Tạ Nghị luôn nở nụ cười rạng rỡ. Khi Quý Dữu quay lại, hai người đồng thời giơ tay lên hướng về phía cô dùng sức lung lay.

 

Quý Dữu vô cớ cảm thấy chua xót , nước mắt sắp trào ra.

 

...

 

Sau khi Quý Dữu vẫy tay với hai trưởng bối, cô khó khăn quay người lại và nhanh chóng lên phi thuyền.

 

Đây là một phi thuyền chở khách cỡ lớn với sức chứa tối đa có thể chở là 30.000 người, nó thường di chuyển giữa tinh vực thứ 6. Điểm xuất phát là Thiên Cẩu Tinh và điểm cuối là Lãm NguyệtTinh. Hành tinh 101 chỉ trạm trung chuyển nhỏ trên tuyến đường mà thôi.

 

Quý Dữu bước lên phi thuyền, tìm đến cabin của mình, thả hành lý xuống, cô không lập tức vào khoang ngủ mà ngồi ở chỗ ngồi chờ phi thuyền cất cánh.

 

10 phút sau.

 

Tàu vũ trụ bắt đầu chậm rãi khởi hành.

 

"Tiểu Dữu..."

 

"Đi nào."

 

Sau nhiều lần thử nghiệm, Quý Dữu đã nắm vững một số kỹ năng giao tiếp với Tiểu Dữu trong Thiết Phiến, phương pháp này nói thì dễ nhưng làm thì khó. Cô chỉ cần tập trung sức mạnh tinh thần và chạm vào Thiết Phiến.

 

Bởi vì sức mạnh tinh thần của Quý Dữu rất yếu và sáu sợi sức mạnh tinh thần trong não cô vẫn còn nằm rải rác, việc cố gắng ngưng tụ chúng thành một sợi dây sẽ thử thách sự kiên nhẫn, kiên trì và khả năng kiểm soát của Quý Dữu. Cô đã cố gắng rất nhiều lần mới có thể xuyên thấu được một tia tinh thần lực vào Thiết Phiến.

 

[Chị gái......]

 

[Thật sự? ]

 

Giọng nói của cô gái tràn đầy hưng phấn và vui mừng, xen lẫn một chút lo lắng.

 

"Ừ." Quý Dữu cười nhẹ, đột nhiên nói ra một câu rất hay: "Hành trình của chúng ta đã chính thức ra khơi!"

 

[Ừm! ] Cô gái gật đầu mạnh mẽ.

 

Cuộc trao đổi ngắn ngủi đã khiến Quý Dữu kiệt sức về mặt tinh thần, sau khi nói chuyện với Tiểu Dữu, cô lập tức cắt đứt liên lạc.

 

Lúc này, phi thuyền đã xuyên qua bầu khí quyển và lao vào vũ trụ.

 

Quý Dữu thông qua cửa sổ bảo vệ liếc nhìn bầu trời đầy sao phía dưới, hành tinh cô sinh sống không còn trông như bị tàn phá trong không gian nữa, nó được bao quanh bởi màu vàng đất xen lẫn dấu vết của màu xanh lá cây, trong không gian yên tĩnh bên ngoài, nhưng lại lộ ra một cảm giác mỹ lệ.

 

Sau đó.

 

Quý Dữu có thể nhìn bằng mắt thường, Hành tinh 101 ngày càng nhỏ hơn và cuối cùng biến thành một điểm đen cho đến khi biến mất.

 

...

 

Quý Dữu rất bất ngờ khi lần đầu tiên bước vào vũ trụ, cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình có thể bay vào vũ trụ và du hành trong vũ trụ...

 

Quý Dữu là hiện thân của những lời nói và hành động mà một cô nàng nhà quê nên có, khi mọi người đang nằm trong cabin ngủ yên, cô ấy nằm trên ghế và nhìn chằm chằm vào mọi thứ bên ngoài cửa sổ trong giây lát, hận không thể bỏ qua dù chỉ là một hạt bụi..

 

Tuy nhiên--

 

Màn trình diễn trong không gian làm cho 'nhà quê' thất vọng.

 

Khi phi thuyền tiếp tục di chuyển dọc theo quỹ đạo của nó, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy một vài thiên thể bay ngang qua, không gian rộng lớn hóa ra chẳng có gì ngoài bóng tối.

 

Đúng vậy.

 

Màn đêm bao trùm.

 

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngoài màu đen ra thì nó vẫn là màu đen.

 

Môi trường xung quanh yên tĩnh, và phi thuyền du hành trong không gian, thậm chí thỉnh thoảng cũng không có rung động hay tiếng ồn của gió, bay rất êm ái trong vũ trụ.

 

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-70-huong-toi-vu-tru-rong-lon-guong-buom-khoi-hanh.html.]

 

Quý Dữu ngồi chờ suốt 20 giờ cũng không phát hiện được gì, không thể làm gì khác hơn là đến nằm trong cabin ngủ đông mà ngủ.

 

Chuyến đi này kéo dài tổng cộng năm ngày.

 

Ngày đầu tiên, Quý Dữu kích động, ngoài việc giải quyết vấn đề sinh lý, cô gần như nhìn chằm chằm vào không gian bên ngoài.

 

Vào ngày thứ hai, sự quan tâm của Quý Dữu vẫn tiếp tục.

 

Ngày thứ ba, Quý Dữu mở sách ra, chăm chỉ học tập, thỉnh thoảng liếc nhìn vũ trụ.

 

Ngày thứ tư, Quý Dữu đã rất bình tĩnh, cảm thấy ngồi trên phi thuyền không có cảm giác hưng phấn như xe bay.

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Vào ngày thứ năm, phi thuyền bắt đầu thông báo sắp hạ cánh và yêu cầu hành khách chuẩn bị, Quý Dữu đột nhiên tỉnh dậy và đóng cuốn sách lại, trong quá trình hạ cánh, Quý Dữu nhìn hành tinh phía dưới, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc : Lãm Nguyệt Tinh thực sự cùng Trái đất rất giống nhau, có đại dương xanh thẳm, ốc đảo liên tục và vùng đất màu đen và màu vàng...

 

Phi thuyền cập bến sân bay, hành khách trật tự rời đi.

 

Quý Dữu kéo vali, xách theo một chiếc ba lô lớn, sau khi xuống phi thuyền, cô rất hưng phấn nhưng trong lòng cũng cảm thấy bối rối.

 

Cái này--

 

Đây có phải đến rồi không?

 

Cô bay bên ngoài vũ trụ, trải dài hàng trăm năm ánh sáng và đáp xuống một tinh cầu khác?

 

Mọi thứ mà con người ở thế kỷ 21 mơ ước và không thể cầu ... đều có thể dễ dàng thực hiện được với cô?

 

Huyền huyễn.

 

...

 

Cảm giác mơ màng hư ảo này khiến Quý Dữu bước xuống phi thuyền, giẫm lên mặt đất rắn chắc, việc đầu tiên cô làm chính là nhéo thật mạnh vào cơ thể của mình:

 

Ai !

 

Đau!

 

" Xùy......"

 

Một tiếng giễu cợt nhẹ nhàng lọt vào tai Quý Dữu, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức mở to mắt: "Chị Linh Chi!"

 

Tạ Linh Chi khoanh tay cười lạnh: "Mau thu hồi bộ mặt ngạc nhiên của ngươi... Với bộ dạng của ngươi, không cần khoa trương, người khác sẽ biết ngươi là một tên quê mùa."

 

"..." Quý Dữu nhếch khóe miệng, vui vẻ nói: "... Chị Linh Chi , không ngờ chị đến đón em! Chị Leah đâu?"

 

Tạ Linh Chi hừ một tiếng: "Cái gì? Nhìn thấy ta còn không vui sao?"

 

"Không phải, gặp được chị Linh Chi, em rất vui mừng." Quý Dữu lập tức lắc đầu, cô đã học được cách trả lời Tạ Linh Chi có chọn lọc từ lâu rồi, cô đã miễn nhiễm với chút độc miệng này suốt 800 năm.

 

Tạ Linh Chi nghe vậy, hừ một tiếng, nhấc chân rời đi ngay lập tức.

 

"Này!" Quý Dữu nhanh chóng đuổi theo, ngăn cản Tạ Linh Chi, cười nói: " Chị Linh Chi, chị đã ở đây, hẳn là chuẩn bị đón người nha."

 

Lời còn chưa dứt, Quý Dữu đã đem chiếc ba lô nặng nề của mình nhét vào người Tạ Linh Chi.

 

Tạ Linh Chi: "..."

 

Quý Dữu vẻ mặt thuần khiết mỉm cười: "Xin lỗi. Em là một thứ phế vật có thể chất E, không nhấc nổi."

 

Tạ Linh Chi: "..."

 

Quý Dữu không để ý đến sắc mặt đang dần tối sầm của Tạ Linh Chi, làm bộ quen thuộc nắm lấy khuỷu tay của cô, vui vẻ nói: "Chị Linh Chi, hóa ra đây là Lãm Nguyệt Tinh a, ở đây rất đẹp, càng thần kỳ hơn chính là thành phố ở đây, bầu trời không có lưới bảo vệ, không khí trong lành, có mùi thơm của cây cỏ, gió thổi vào mặt..."

 

Quý Dữu gần như say mê.

 

Khuỷu tay của Tạ Linh Chi bị người thân mật ôm, đây là trải nghiệm chưa từng có của Tạ Linh Chi trước đây khi thân mật với ai đó, toàn thân cô cứng đờ, cô cảm thấy những cơn gió mạnh thổi qua não, mạch m.á.u trên trán giật giật... mắt thấy muốn đánh ai đó một cách thô bạo..

 

Quý Dữu liếc nhìn một cái, không khỏi mỉm cười: [Này! Nếu dám cười nhạo mình là một tên quê mùa, ta liền kiến thức cho ngươi một tên quê mùa lợi hại đến mức nào. Cô bé ngạo kiều, tôi còn không thể trị được cô nữa à? ]

 

 

Loading...