Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-09-09 16:15:54
Lượt xem: 123
"Chờ đã, từ từ.", Nghê Hạ kinh ngạc nhìn Cảnh Tố, "Chị nói gì cơ? Chị nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hàng á? Tại sao anh ấy lại gọi chị đến đón em?"
Cảnh Tố nhìn cô với vẻ ranh mãnh, "Lại còn hỏi chị! Hôm qua hai người làm gì ở hành lang? Tối om om... Chị còn chưa tra hỏi em thì thôi đấy."
Đầu Nghê Hạ ong một tiếng, cảnh trong mơ hình như lại một lần nữa hiện ra. Không, không thể nào? Không phải mơ ư?
"Cảnh Tố, chị có chắc là hôm qua em ở cạnh Hoắc Thiệu Hàng không, chỉ hai người bọn em?", Nghê Hạ nhìn chằm chằm Cảnh Tố khiến chị hơi hoảng sợ.
"Chị lừa em làm gì, lúc chị đến đón em thì thấy em với Hoắc Thiệu Hàng đứng ở hành lang mà, với cả, em còn ngả vào lòng anh ấy nữa..."
Xong rồi.
Nghê Hạ sững sờ, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, đó không phải là mơ, đúng là cô đã làm một chuyện cực kỳ dọa người.
Cô! Cưỡng! Hôn! Hoắc! Thiệu! Hàng!
Trong suốt một tuần liền, Nghê Hạ luôn trong trạng thái thấp thỏm, bất an. Cũng may cô với Hoắc Thiệu Hàng người trời nam kẻ đất bắc, không phải ngày ngày gặp nhau như hồi còn đóng phim, bằng không cô sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất.
Hôm nay là ngày thử vai cho Đế Hoàng Huyết. Nghê Hạ sửa soạn xong thì Cảnh Tố đến đón cô đi.
Địa điểm thử vai không xa, ở ngay studio của công ty giải trí Ni Ban, Nghê Hạ vừa nghe Cảnh Tố kể cốt truyện Đế Hoàng Huyết vừa ăn sáng.
Ở một nơi khác, trong văn phòng của công ty giải trí Ni Ban.
"Quay xong Mê Thành rồi còn có kế hoạch nào khác không?", Phạm Khuê Ân bắt chéo chân, ung dung hỏi người ở phía đối diện.
Hoắc Thiệu Hàng dựa vào ghế, nhấp một ngụm cà phê, "Công ty còn nhiều việc phải làm lắm, bên tôi còn một bộ phim truyền hình nữa đang trong giai đoạn chuẩn bị."
"Haiz, ông bận rộn quá đấy, bảo ông đến làm nam chính cho Đế Hoàng Huyết của tôi mà không chịu.", Phạm Khuê Ân bất mãn nói.
Hoắc Thiệu Hàng cong môi, "Đúng vào lúc bận rộn, ai bảo ông không báo sớm."
"Được, được, được, tại tôi, tại tôi.", Phạm Khuê Ân hết cách.
"Hiện giờ đã quyết định nam chính là Trâu Phương Diệc rồi, chẳng phải là cũng không tồi sao?", Hoắc Thiệu Hàng điềm đạm nói, "Chưa chọn được nữ chính à?"
Phạm Khuê Ân duỗi thắt lưng, "Cũng không hẳn. Nam chính còn dễ chọn, chứ nữ chính là hình tượng ung dung, điềm tĩnh, lại khí phách ngút trời, không dễ diễn tẹo nào, thế nên phải chọn cẩn thận, dù sao thì đây cũng là phim lấy nữ chính làm trung tâm mà."
"Ừ."
"Phải rồi, lát nữa thử vai đấy, hay là ông xem rồi cho ý kiến đi?"
"Ông là đạo diễn, tự xem chẳng phải tốt hơn hay sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-32.html.]
"Ông cũng là diễn viên gạo cội, nhiều kinh nghiệm, đi đi, coi như đền bù cho việc ông từ chối làm nam chính của tôi."
"..."
Lúc Nghê Hạ bước vào phòng thử vai thì đã có bốn người ngồi ở trong rồi. Cô liếc mắt nhìn một vòng, có ba gương mặt quen thuộc.
Lưu Mẫn Mẫn, tiểu hoa đán mới, năm trước diễn một bộ phim thần tượng đề tài thanh xuân khá thành công, khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, chắc cũng ngang bằng cô.
Kim Hiểu, từng diễn rất nhiều phim truyền hình, khán giả đã quen mặt, nhưng vẫn không thật sự nổi tiếng.
Một người khác... Nghê Hạ vừa liếc đến thì lập tức thu ánh mắt lại. Dương Văn, đối thủ một mất một còn của Hạ Dĩ San, đợt trước mới quay xong Mân Phi truyện, sau khi tuyên truyền thì rất có khả năng sẽ thành một hiện tượng mới.
Nghê Hạ đồng thời đánh giá mấy người đó, họ cũng đang đánh giá Nghê Hạ. Nhìn thấy đối thủ cạnh tranh cuối cùng có gương mặt quá xinh đẹp như vậy, trong lòng mọi người đều vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Ngoại trừ Dương Văn và cô bé không biết tên kia, hai người khác cũng chỉ dừng lại ở việc biết tên Nghê Hạ, tuy có ý thù địch, nhưng không để lộ ra bên ngoài, thế nên vẫn gật đầu coi như chào hỏi.
Nghê Hạ ngồi xuống ghế, cô bé không biết tên kia nhỏ giọng chào cô, "Em chào chị, em tên là Đường Kỳ, ừm... là người mới, mong chị chỉ giáo nhiều ạ."
Nghê Hạ lịch sự mỉm cười với cô bé, "Chào em, chị tên là Nghê Hạ."
"Vâng, em biết, chị trông còn xinh hơn cả trên tivi, em xem phim chị đóng rồi.", Đường Kỳ nói chuyện với vẻ rất hứng thú.
Nghê Hạ biết cô bé nói đến những phim thần tượng mà Hạ Dĩ San đóng trước đây, thế nên chỉ cười chứ không đáp.
"Phải rồi, lúc thử vai, đạo diễn có nghiêm khắc không nhỉ? Lần đầu tiên em đến thử vai, thế nên hơi căng thẳng."
Nghê Hạ nhìn cô bé với vẻ bất ngờ, "Em tốt nghiệp chưa?"
"Chưa ạ, em mới năm hai."
Nghê Hạ còn chưa nói gì thì Dương Văn đột nhiên cười, "Năm hai à, xem ra là có quan hệ rồi, chưa từng đóng phim mà có thể được gọi đến thử vai chính, cô bé, lợi hại đấy."
Đường Kỳ bị nói như vậy thì mặt mày đỏ au, suy cho cùng thì vẫn chỉ là một cô bé chưa va chạm xã hội, nghe phải lời nói như thế ắt sẽ không chịu nổi, "Em, không, không có quan hệ gì hết, là thầy giáo em đề cử..."
"Thì thế còn gì, tôi đâu có nói sai.", Dương Văn nhún vai, hai cô gái khác cũng nhỏ giọng cười.
Đường Kỳ càng không biết nên nói gì.
Nghê Hạ hờ hững liếc Dương Văn một cái, "Được người khác đề cử nghĩa là có quan hệ à? Thế tức là cô Dương cũng có quan hệ gì đó đúng không?"
"Cô nói lung tung cái gì đấy, tôi tự giành được đấy nhé.", Dương Văn cất giọng the thé.
"Mà có quan hệ thì có gì xấu hổ chứ?", Nghê Hạ cười khẩy, "Có quan hệ thì bớt phải đi nhiều đường vòng, có thể nhận được càng nhiều vai diễn tốt hơn, càng có nhiều cơ hội phô ra tài năng hơn. Người không có quan hệ mới là thảm hại, không biết sẽ phải dựa vào thủ đoạn gì mà một bước đi lên nữa, cô nói xem, cô Dương?"
Lời nói của Nghê Hạ thâm sâu vô cùng, Dương Văn ngay lập tức biến sắc. Cô ta có thể đến được đây hôm nay là nhờ một đêm cùng với phó đạo diễn của bộ phim, cho nên Nghê Hạ nói thế chẳng khác nào như đang vả vào mặt cô ta vậy!