Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-09-14 11:12:15
Lượt xem: 99

"Thiệu Hàng, sao cháu lại đến đây?", Hạ Tông Nguyên thấy Hoắc Thiệu Hàng thì cũng rất kinh ngạc, lại nghĩ đến lúc nãy Hoắc Thiệu Hàng vừa tới đã gọi tên Nghê Hạ, ông lập tức liếc nhìn cô với vẻ hoài nghi.

 

Hoắc Thiệu Hàng bước lên, đặt đồ ăn xuống, "Vừa nãy thấy nhân viên của đoàn nói chú ở đây nên cháu tới, không ngờ, Nghê Hạ cũng ở đây."

 

Hạ Tông Nguyên chưa biết chuyện Hoắc Thiệu Hàng đã rõ quan hệ giữa ông với Nghê Hạ, nghe anh nói thế, ông không biết nên đáp lời thế nào. Cũng may sau đó Hoắc Thiệu Hàng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm tình hình sức khỏe của ông dạo gần đây.

 

"Sư phụ, cháu mang cho chú ít đồ ăn, cả đồ bổ nữa, lúc quay phim nhớ chú ý sức khỏe."

 

Hạ Tông Nguyên có vẻ rất vui, "Có mỗi cháu là hay nhắc nhở lão già này thôi. Đúng rồi, không phải cháu đang ở Thượng Hải sao, hôm nay đến Hoành Điếm có việc à?"

 

Nghê Hạ đứng phía sau liếc Hoắc Thiệu Hàng một cái, ánh mắt người đó cũng thoáng lướt qua cô, mang theo ý cười mơ hồ, "Phải ạ, có việc riêng quan trọng."

 

Nghê Hạ chột dạ, ánh mắt lảng tránh.

 

Ý cười trong mắt Hoắc Thiệu Hàng càng sâu hơn.

 

Cơm nước xong, Hạ Tông Nguyên nói xin lỗi với Hoắc Thiệu Hàng rồi đi trước. Cảnh quay đầu tiên của chiều nay có ông, ông phải đi hóa trang lại. Hạ Tông Nguyên đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng.

 

"Đến lúc mấy giờ thế?", Nghê Hạ hỏi.

 

"Vốn định đến trước khi em ăn trưa, nhưng mà tắc đường.", Hoắc Thiệu Hàng nói với vẻ tiếc nuối, "Mang cả mấy món ngon từ Thượng Hải đến đây, chiều mà đói thì em lấy ra ăn nhé."

 

"Anh ăn chưa?", giọng điệu quan tâm một cách bất giác của Nghê Hạ khiến Hoắc Thiệu Hàng rất hưởng thụ.

 

"Vốn dĩ định đưa em ra ngoài ăn, nhưng mà đến muộn, mà em cũng ăn rồi, vậy..."

 

"Anh vẫn chưa ăn trưa hả?", Nghê Hạ nhíu mày, "Thế sao được, để em bảo trợ lý đi mua cơm cho anh."

 

"Thôi, không cần phiền thế đâu, anh cũng không đói.", Hoắc Thiệu Hàng ngăn cô lại.

 

Nghê Hạ không yên tâm, "Thế anh mang cái gì sang đây thì ăn luôn đi."

 

Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, "Được, ăn với anh một chút nhé?"

 

Nghê Hạ im lặng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Cô rất sợ cô nói cô no rồi thì Hoắc Thiệu Hàng cũng sẽ không ăn.

 

Hoắc Thiệu Hàng lấy đống bánh mang từ Thượng Hải ra, là một ít bánh ngọt bóng nhẫy, còn có cả bánh kem tươi nữa.

 

"Bánh của nhà này ngon lắm, em thử xem.", Hoắc Thiệu Hàng cầm một cái đưa cho cô.

 

Nghê Hạ vừa nhìn thấy cả đống đồ ăn ngon mắt là đã không nhịn nổi rồi. Có trời mới biết cô thích đồ ngọt như thế nào, chỉ tại dạo này đang phải khống chế cân nặng nên cũng chẳng dám mua.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-53.html.]

Nghê Hạ cắn một miếng, cảm giác ngọt ngào, mềm mại tỏa khắp đầu lưỡi, hương chocolate nồng nàn thấm đẫm các nụ vị giác. Nghê Hạ không kiềm chế được lại cắn thêm một miếng nữa, vừa ăn vừa nói, "Anh mua đồ béo thế này, em ăn mà có cảm giác như đang chịu tội."

 

Hoắc Thiệu Hàng sửng sốt, ngay sau đó cười, "Em gầy mà, ăn một chút không sao."

 

"Vẫn phải giữ, ăn cái này dễ béo lắm.", Nghê Hạ nhìn hộp bánh kem, nói bằng giọng tiếc nuối, "Bao nhiêu đồ ăn ngon thế này, em không ăn hết được."

 

Hoắc Thiệu Hàng nói, "Không sao, có thể chia cho người khác ăn."

 

"Vâng.", Nghê Hạ gật đầu, "Cái này ngon này. Sao anh biết cửa hàng này?"

 

Tay Hoắc Thiệu Hàng khựng lại, "Ừm, bạn giới thiệu."

 

Nghê Hạ thấy Hoắc Thiệu Hàng nhanh chóng ăn một cái bánh hoa anh đào, tự dưng lại nhớ ra chuyện gì đó, "Anh cũng thích đồ ngọt đúng không?"

 

"Hả?"

 

"Em nhớ ra rồi, lúc em còn nhỏ, anh dẫn em đi ăn ở rất nhiều tiệm đồ ngọt.", khuôn mặt Nghê Hạ đầy vẻ hưng phấn, "Hồi đấy có một kỳ nghỉ hè thôi mà em tăng tận mấy cân, lúc về Mỹ, bọn bạn cứ trêu em suốt!"

 

Hoắc Thiệu Hàng hắng giọng, "Thế à?"

 

"Vâng, hay là tiệm này cũng là tự anh tìm ra?", hiếm khi Nghê Hạ trêu Hoắc Thiệu Hàng, vì thật sự rất khó tưởng tượng được, một người đàn ông trầm ổn lại thích đồ ngọt đến thế.

 

Hoắc Thiệu Hàng hơi nhíu mày, anh nghiêm mặt nói, "Nhanh ăn đi."

 

Nghê Hạ nén cười, ăn hết một miếng bánh kem chocolate, "Trên mạng không hề nhắc đến chuyện anh thích đồ ngọt. Fan của anh cũng không biết à?"

 

Nghê Hạ không chịu cho qua đề tài này, Hoắc Thiệu Hàng hết cách, đành giơ tay búng trán cô, "Giống em thôi, nghệ sĩ nam cũng phải giữ dáng chứ."

 

Mặt Nghê Hạ thoáng ửng hồng, cô vô thức đưa tay sờ trán, "Cũng phải, nếu fan của anh biết thì ngày nào cũng tặng đồ ngọt cho anh mất, anh không thắng được cám dỗ, kiểu gì cũng thành nam thần siêu nặng."

 

"..."

 

Nhưng như thế cũng tốt, coi như tìm ra được một sở thích chung của hai người.

 

Sự vui vẻ nhất thời khiến Nghê Hạ suýt quên mất cảnh hôn chiều nay. Đến khi cô và Hoắc Thiệu Hàng cùng đi ra khỏi gian nghỉ ngơi, vừa hay nhìn thấy Trâu Phương Diệc, thì cô mới đột nhiên ngớ ra, hôm nay còn một chuyện cực nghiêm trọng!

 

Trâu Phương Diệc nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng thì vô cùng sửng sốt, sau đó đi đến với vẻ mặt đau khổ, "Sao hôm nay cậu lại đến đây? Đến thăm Nghê Hạ mà cũng không chọn ngày gì cả."

 

Từ lần trước thấy Hoắc Thiệu Hàng đến thăm phim trường, trong lòng Trâu Phương Diệc đã nhận định giữa anh và Nghê Hạ có một mối quan hệ không thể để người khác biết.

 

Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày, "Có cái gì mà phải chọn ngày?"

 

Nghê Hạ căng thẳng, có cảm giác chuyện gì phải tới rồi cũng sẽ tới.

Loading...