Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-09-15 18:08:53
Lượt xem: 122
"Chị yên tâm, những chuyện này em không quan tâm, em chỉ lo đóng phim là được rồi."
"Ừ, chị cũng đoán thế, với cái tính của em thì làm sao mà để tâm đến mấy chuyện đấy được.", Hạ Dĩ San lại nói, "À phải rồi, chị còn thấy em với Hoắc Thiệu Hàng đi cùng nhau nữa, chị nhớ là anh ta chính là người mà em cứ nhớ mãi không nguôi đấy, haiz, không phải hai người..."
"Khụ khụ khụ, chị nói gì đấy? A lô?", Nghê Hạ đến bó tay, chị gái à, người chị nói đang ở ngay bên cạnh đây này.
"Hả? Không nghe rõ à? A lô... Giờ thì sao?"
"Được rồi. À thôi, em đang có việc, không còn gì nữa thì em cúp máy trước đây."
"Ừ ừ ừ, em làm việc đi. Tiểu Hàm, chị nói một câu cuối cùng với em, bao nhiêu năm qua bố vẫn luôn nhớ em đấy, vừa hay bây giờ hai người ở gần nhau, em cũng đừng giận bố nữa nhé."
"... Em biết rồi."
"Ừ, thế chị cúp máy đây."
"Chị gái em, anh nhớ là sống với thầy Hạ, cô ấy ở Pháp à?", Hoắc Thiệu Hàng thấy cô cúp điện thoại rồi mới hỏi.
Nghê Hạ nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, "Vừa nãy em bảo chuyện với Lâm Ngộ Thành có chút phức tạp, thật ra là có liên quan đến chị gái em. Ừm... chuyện này hơi nghiêm trọng, để em từ từ kể cho anh nghe nhé?"
Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, "Được."
Kể một lúc lâu, Nghê Hạ cảm thấy đã đủ rõ ràng rồi, cô lo lắng hỏi, "Anh không trách em ngay từ đầu đã không kể chuyện này cho anh đấy chứ?"
"Thế cho nên, người học trường điện ảnh không phải là em, ngay từ đầu em đã học ở nước ngoài, hồi trước em bảo sang Princeton học cũng không chỉ là học thêm thôi?"
"Đúng..."
"Bắt đầu từ lúc quay Mê Thành mới là em, Nghê Hạ trước đó đều là chị gái em, phải không?"
"Phải."
"Ừ, hiểu rồi.", Hoắc Thiệu Hàng gật đầu.
Phản ứng này... quá thản nhiên thì phải.
Nghê Hạ, "Anh không trách em à?"
"Trách em cái gì?", Hoắc Thiệu Hàng buồn cười, anh chậm rãi nói, "Tiểu Hàm, anh hẳn là nên cảm ơn chị gái em đã nhờ em giúp thì có, nếu không nhờ chuyện này, có lẽ cả đời anh sẽ chẳng gặp lại em."
Mặt khác, anh cũng cảm thấy may mắn, vì cô gái yêu Lâm Ngộ Thành cuồng nhiệt không phải em.
Nghê Hạ ngẩn ra, trong lòng tràn trề cảm giác vui sướng.
Ăn xong bữa tối, Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy đi rửa bát. Nghê Hạ không ngồi nhìn được, muốn ra giúp anh.
"Ra kia ngồi đi, để anh."
"Vừa ăn no lại ngồi, béo mất.", Nghê Hạ nghiêm túc nói, "Đứng rửa bát cho tiêu cơm."
Hoắc Thiệu Hàng nói không lại cô, anh cong khóe môi, "Đừng đứng sang bên này, anh rửa xong em tráng là được."
"Được, không thành vấn đề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-58.html.]
Hai người hợp sức, chẳng mấy chốc đã rửa xong, mà lúc này, sắc trời cũng đã đổ màu đen thẫm.
Hoắc Thiệu Hàng nhận một cuộc điện thoại, đối phương chắc là quản lý của anh, thông qua câu chuyện, Nghê Hạ biết anh vẫn có việc. Vì thế, lúc anh cúp máy, Nghê Hạ liền nói, "Em nên về rồi, anh làm việc của anh đi."
"Anh đưa em về khách sạn."
"Không cần đâu, em bắt xe được rồi, quản lý đang thúc giục anh còn gì."
"Cậu ta đang trên đường đến, phải một tiếng nữa mới tới nơi.", Hoắc Thiệu Hàng đưa túi xách cho cô, "Anh đưa em về khách sạn."
Anh cương quyết, Nghê Hạ không nói được gì nữa.
Hoắc Thiệu Hàng đánh xe xuống thẳng bãi đỗ dưới tầng hầm của khách sạn.
"Cảm ơn anh. Vậy, em về nhé.", Nghê Hạ tháo dây an toàn, giơ tay mở cửa.
"Nghê Hạ.", đột nhiên Hoắc Thiệu Hàng giữ cổ tay cô lại.
Nghê Hạ quay đầu lại, anh đang nhìn cô, dưới ánh đèn lờ mờ trong xe, đôi mắt anh hệt như một hồ nước sâu, u ám, tĩnh lặng.
"Sao thế?", Nghê Hạ bỗng có cảm giác căng thẳng khó tả.
Hoắc Thiệu Hàng, "Hôm đó biết em là Tiểu Hàm, anh rất kinh ngạc, cũng rất vui sướng, cũng có chút mâu thuẫn."
Kinh ngạc, vui sướng... Cảm giác đó cô có thể hiểu. Nhưng mâu thuẫn thì có ý gì?
"Tại sao lại... mâu thuẫn?"
Hoắc Thiệu Hàng mỉm cười, có chút bất đắc dĩ, "Mười mấy năm trước, em là cô bé bên cạnh anh, anh cưng chiều em, bảo vệ em, vì em là cô em gái anh rất yêu quý."
Nghê Hạ thầm căng thẳng, lại nghe anh nói tiếp, "Bây giờ, anh vẫn muốn chiều chuộng em, muốn bảo vệ em, là vì, em là người con gái anh thích."
"..."
"Anh mâu thuẫn, là vì anh phát hiện ra ấy thế mà anh lại thích cô bé nhỏ hơn anh tám tuổi, anh vẫn luôn coi em như em gái. Lúc đó, trong lòng anh đúng là có chút chướng ngại."
"Thế, bây giờ thì sao?", Nghê Hạ ngơ ngác nhìn anh, lại buột miệng thốt ra.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Nhưng lúc cầm áo ra cho em, nhìn thấy em lẻ loi ngồi trên thềm đá, ngay tức khắc anh không còn cảm thấy mâu thuẫn nữa."
"Tại sao?"
"Nhìn thấy mắt em đỏ, anh đau lòng. Mặc kệ là mười năm trước, hay là hiện tại, người anh muốn thương, anh muốn yêu, vẫn luôn là em. Anh quá may mắn, có thể quen em từ khi em còn nhỏ, có thể cùng em trải qua một quãng hồi ức đẹp như vậy."
Là ai nói, lời ngon tiếng ngọt là thứ tốt nhất để đánh động trái tim?
Nghê Hạ ngơ ngẩn nhìn Hoắc Thiệu Hàng, người đàn ông luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, lại đang nói những lời đó với mình. Tim cô đập không còn tiết tấu nữa, cô chỉ có thể để mặc cho nó oanh tạc.
"Nghê Hạ, ý anh nói, em hiểu không?"
"Hiểu...cái gì cơ?", đầu óc Nghê Hạ c.h.ế.t máy rồi.
"Ngốc.", Hoắc Thiệu Hàng vuốt tóc cô, "Ý của anh, là muốn em làm bạn gái anh."