Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 1513 + 1514
Cập nhật lúc: 2024-11-29 07:58:56
Lượt xem: 59
Chu Từ Thâm khựng lại, ngước mắt nhìn cô:
"Vì những lời Giang Nguyên nói sáng hôm qua sao? Không cần để ý đến anh ta."
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu, ánh mắt hướng về phía giường không xa:
"Em chỉ nghĩ rằng, nếu con mình có thêm em trai hoặc em gái, nó sẽ không quá cô đơn. Hơn nữa, nếu có hai đứa trẻ, gia đình sẽ thêm phần náo nhiệt. Anh không thấy cảnh đó rất ấm áp sao? Nghĩ thôi cũng thấy vui rồi."
Chu Từ Thâm im lặng vài giây rồi nói:
"Một đứa là đủ náo nhiệt rồi."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô nói:
"Anh không muốn sinh thì thôi."
Chu Từ Thâm đáp:
"Em nghĩ anh không muốn sao? Anh không muốn em quá... vất vả."
Nguyễn Tinh Vãn hiểu ý anh. Bác sĩ từng nói khả năng cô mang thai rất thấp, Chu Từ Thâm có lẽ không muốn cô ôm quá nhiều hy vọng để rồi thất vọng.
Cảm giác đó, chắc chắn không dễ chịu chút nào.
Nguyễn Tinh Vãn nhỏ giọng nói:
"Trước đây anh cũng từng nói, khả năng thấp không có nghĩa là không thể. Chỉ cần nghe lời bác sĩ, điều dưỡng cơ thể thật tốt, vẫn có hy vọng mà."
Chu Từ Thâm mím môi, không nói gì.
Thấy vậy, Nguyễn Tinh Vãn sử dụng chiêu khích tướng:
"Khi mang thai con, em lúc nào cũng lo sợ, còn bị anh bắt nạt. Em chưa bao giờ được yên tâm mà dưỡng thai. Sau khi sinh nó, em cũng không thể ở bên chăm sóc, nhìn nó lớn lên. Vì vậy, em muốn có thêm một đứa nữa để trải nghiệm những điều mà em đã bỏ lỡ..."
Đôi mắt đen của Chu Từ Thâm nhìn thẳng vào cô, giọng trầm thấp:
"Anh bắt nạt em khi nào?"
"... Anh đang lạc trọng tâm rồi đấy."
Chu Từ Thâm nói:
"Anh hiểu ý em. Bác sĩ có nói cụ thể cần điều dưỡng thế nào không?"
Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến Nguyễn Tinh Vãn hơi chột dạ, không tự giác mà tránh ánh nhìn:
"Chỉ cần ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ là được."
"Đơn giản vậy sao?"
"Không thì còn sao nữa? Điều dưỡng cơ thể là chuyện cần thời gian, không phải ngày một ngày hai. Đợi khi sức khỏe ổn định rồi thì tự nhiên..."
Chu Từ Thâm cắt ngang lời cô:
"Nguyễn Tinh Vãn, em nghĩ anh là ngốc sao? Nếu chỉ đơn giản vậy mà có thể tăng khả năng mang thai, cần bác sĩ làm gì?"
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, nhỏ giọng phản bác:
"Cùng lắm là uống thuốc, ai mà chưa từng uống thuốc chứ."
"Nếu em muốn có thêm một đứa con, được thôi. Nhưng điều kiện là, em không được tổn hại đến sức khỏe của mình."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Đã gọi là điều dưỡng, đương nhiên là tốt cho cơ thể, sao có thể gây hại được."
Chu Từ Thâm nói:
"Đợi anh trao đổi với bác sĩ của em, biết được cách điều dưỡng cụ thể rồi tính tiếp."
"Bác sĩ của em ở Nam Thành..."
"Vậy đợi về Nam Thành rồi nói."
Nguyễn Tinh Vãn định nói thêm, nhưng Chu Từ Thâm bình tĩnh và kiên quyết nói:
"Chính em cũng nói, điều dưỡng là chuyện lâu dài, không phải ngày một ngày hai. Vậy gấp gáp gì mấy ngày này?"
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Ai gấp chứ!
Cô chỉ muốn bàn bạc trước với anh về chuyện này thôi.
Làm như cô đang nôn nóng... muốn làm điều gì đó lắm không bằng.
Nguyễn Tinh Vãn thoát khỏi vòng tay anh, ngồi dậy nghiêm túc nói:
"Em thấy anh nói rất có lý, nên tối nay anh tiếp tục ngủ ở sofa đi."
Chu Từ Thâm: "..."
Chu Từ Thâm: "?"
Không đợi anh mở miệng, Nguyễn Tinh Vãn tiếp lời:
"Tối nay không được lén lên giường nữa. Dù gì vài ngày nữa cũng về Nam Thành, gấp gáp gì mấy ngày này."
Cô trả lại nguyên vẹn từng lời anh vừa nói.
Nói xong, cô chỉnh lại tóc, bước về phía giường.
Nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi Chu Từ Thâm khẽ nhếch, quả nhiên vẫn còn ghi thù, ăn miếng trả miếng.
Cái tính trẻ con ấy, sao mà đáng yêu thế.
Nhìn càng lâu càng thấy thích.
Chương 1514
Sáng hôm sau, khi Nguyễn Tinh Vãn tỉnh dậy, cậu nhóc đã ngồi trên giường chơi đồ chơi.
Cô ngồi dậy nhìn quanh, quả nhiên thấy Chu Từ Thâm đang nằm trên sofa, xem như đã "làm lạnh" cả đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-1513-1514.html.]
Nguyễn Tinh Vãn động tác nhẹ nhàng, không muốn đánh thức anh, bế cậu nhóc xuống lầu.
Trong bếp, Hứa Nguyệt đã dậy chuẩn bị bữa sáng.
Ở phòng ăn, Giang Nguyên cũng đúng giờ ngồi đó, mắt nhắm mắt mở ngáp dài.
Nguyễn Tinh Vãn đặt cậu nhóc vào ghế ăn trẻ em, nhờ Giang Nguyên trông chừng rồi vào bếp giúp đỡ.
Hứa Nguyệt hỏi:
"Hôm qua không bị dọa sợ chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ lắc đầu:
"Cũng có chút nguy hiểm, nhưng may mà không ai bị thương nghiêm trọng."
Hứa Nguyệt khẽ thở dài:
"Dù ở Nam Thành hay Giang Châu, chuyện cứ nối tiếp nhau không ngừng. Vất vả cho cháu rồi."
"Cháu không sao mà...................."
Nói đến đây, Nguyễn Tinh Vãn nhận lấy bát trứng hấp từ tay Hứa Nguyệt, dừng lại một chút rồi khẽ nói:
"Để con làm tiếp nhé... Mẹ."
Hứa Nguyệt thuận miệng dặn dò:
"Cẩn thận nóng tay đấy."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Dạ."
Hứa Nguyệt quay lại lấy muỗng, lúc này mới nhận ra có điều gì đó không đúng. Bà quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Vãn, dường như chưa kịp phản ứng:
"Cháu vừa gọi ta là gì?"
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, gọi lại một tiếng:
"Mẹ."
Hứa Nguyệt sững người vài giây, sau đó nụ cười cũng nở trên gương mặt bà:
"Đăng ký kết hôn từ khi nào vậy?"
"Trước khi đến Giang Châu hai ngày ạ."
"Dự định bao giờ tổ chức lễ cưới?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Con chưa rõ, có thể sẽ đợi thêm một thời gian nữa. Nếu nhanh thì cuối năm nay."
Hứa Nguyệt mỉm cười:
"Tốt lắm, cuối cùng cũng hoàn thành một tâm nguyện của mẹ. Sau này nếu Tiểu Thâm dám bắt nạt con, cứ nói với mẹ."
"Cảm ơn mẹ ạ."
Hứa Nguyệt vỗ nhẹ vai cô:
"Không vội, gọi từ từ rồi sẽ quen."
...
Sau bữa sáng, Giang Nguyên vừa định lên lầu thì Nguyễn Tinh Vãn đã theo sau.
Giang Nguyên hỏi:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn ngoái lại nhìn. Không xa, Chu Từ Thâm đang chơi với cậu nhóc.
Cô nhỏ giọng nói:
"Nếu Chu Từ Thâm hỏi cậu về tình trạng của tôi, cậu đừng nói nhé. Chuyện về m.á.u cuống rốn cũng vậy, đừng kể với anh ấy."
Giang Nguyên khó hiểu:
"Tại sao?"
"Nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ không đồng ý."
Giang Nguyên tựa vào lan can, ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý:
"Tôi biết rồi, sẽ không nói."
Việc muốn sinh thêm một đứa bé, tuy nói là điều dưỡng cơ thể, nhưng nào có dễ dàng như lời nói.
Trong suốt quá trình đó, Nguyễn Tinh Vãn sẽ phải chịu không ít đau đớn. Thậm chí nếu may mắn mang thai, trong thai kỳ, vì những loại thuốc và mũi tiêm đã dùng trước đó, cô có thể gặp những tác dụng phụ không mong muốn. Chắc chắn sẽ khó khăn hơn lần sinh trước.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Đợi cậu chuẩn bị xong thuốc, rồi tìm tôi nhé."
"Được."
Cô quay người định rời đi, Giang Nguyên liền gọi lại.
Cô quay đầu hỏi:
"Còn chuyện gì sao?"
Giang Nguyên nói:
"Dù tôi chưa nói rõ với cô, nhưng cô chắc cũng cảm nhận được quá trình này sẽ khó khăn đến mức nào. Tôi chỉ muốn nhắc lại, cô nên suy nghĩ kỹ càng thêm chút nữa..."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
"Không có gì cần suy nghĩ thêm nữa đâu, tôi đã quyết định rồi."
Dù có vất vả thế nào, cũng không bằng nỗi đau khi cô nghĩ rằng đã mất đi đứa con của mình.
Giang Nguyên nói:
"Tôi biết rồi. Chờ tin nhé."
"Cảm ơn cậu."