Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 421 + 422

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:01:26
Lượt xem: 237

Chẳng bao lâu sau, Bùi Sam Sam đã trở lại, thấy cảnh tượng này, cô kéo Nguyễn Tinh Vãn sang một bên và hỏi:

"Tinh Tinh, chuyện gì xảy ra vậy?"

Nguyễn Tinh Vãn đơn giản kể lại mọi chuyện cho cô nghe, sau đó nói:

"Sam Sam, lát nữa mình phải đến đồn cảnh sát một chuyến, nếu ở xưởng không có việc gì thì cậu cứ khóa cửa lại và đến bệnh viện thăm Đình Đình nhé."

"Được rồi, mình sẽ nói với Tiểu Thầm để em ấy đi cùng cậu, không thì một mình cậu............…"

Bùi Sam Sam nói rồi liếc nhìn người phụ nữ trung niên, thở dài một tiếng

"Không đánh lại được."

Nguyễn Tinh Vãn cười:

 "Đi đồn cảnh sát để làm biên bản, không phải để đánh nhau, có gì mà không đánh lại được. Tiểu Thầm dạo này đang thi cuối kỳ, cậu đừng nói với em ấy."

Nghe vậy, Bùi Sam Sam gật đầu:

 "Được thôi, vậy cậu cẩn thận nhé, sau khi mình xong việc sẽ đến đồn cảnh sát đón cậu."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát cũng đến.

Khi đến đồn cảnh sát, người phụ nữ trung niên thay đổi hoàn toàn thái độ kiêu ngạo trước đó, bắt đầu than thở mình khổ sở như thế nào, nghèo khó ra sao.

Lần này, bà ta không để cô gái nói gì, chỉ bảo rằng đứa trẻ đã bị dọa sợ.

Nguyễn Tinh Vãn cũng kể lại quá trình sự việc và đưa ra những chứng cứ mà cô đã thu thập được. Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh lớn tiếng nói:

"Chúng tôi là nạn nhân, không phải tội phạm, các anh định hỏi đến khi nào? Con gái tôi sắp thi đại học rồi, nếu làm chậm trễ việc học của nó, các anh chịu trách nhiệm nổi không?"

Ý của cảnh sát là muốn họ tự thương lượng giải quyết, hơn nữa đồ đạc cũng đã bán từ cửa hàng của Nguyễn Tinh Vãn, chỉ hai ba trăm thôi cũng không nhiều, coi như bỏ tiền mua sự yên bình.

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, không trả lời.

Đây không phải là vấn đề tiền nhiều hay ít, mà là vấn đề nguyên tắc.

Nhưng khi cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên vẫn không ngừng trách móc cô gái, thậm chí còn mạnh tay đập vào đầu cô ấy, cô đột nhiên nhận ra.

Cô gái đó, chẳng qua chỉ đang nghe lời người khác chỉ đạo mà thôi.

Không ai muốn gặp phải những bậc cha mẹ như thế này.

Cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn đưa cho người phụ nữ trung niên một ngàn đồng, nhẹ giọng nói:

"Phần còn lại, mua cho con gái bà một chiếc áo khoác dày hơn."

Nghe vậy, cô gái không nhịn được mà ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thường tránh né của cô ấy, thêm một chút kinh ngạc.

Nhưng người phụ nữ trung niên lại không hài lòng nói:

"Chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Cô định bố thí cho ăn xin à! Tôi muốn là.........…"

Cảnh sát nói:

"Bà nên dừng lại thì hơn, con gái bà còn phải học hành, mau đưa nó về trường đi."

Người phụ nữ trung niên đành phải ngừng lại.

Khi ra đến cửa, bà ta lạnh lùng nói với Nguyễn Tinh Vãn:

 "Chuyện này không dễ dàng kết thúc đâu! Cô cứ đợi đấy!"

Sau khi người phụ nữ trung niên kéo con gái rời đi, Nguyễn Tinh Vãn vừa định gọi xe rời đi thì một chiếc Porsche màu đen dừng lại trước mặt cô.

Trình Vị từ trong xe bước xuống, thần sắc có chút lo lắng:

 "Tinh Vãn, sao rồi, không sao chứ? Ngay khi nhận được cuộc gọi của Sam Sam, mình đã đến ngay, có phải mình đến trễ rồi không?"

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

 "Không sao, mình đã giải quyết xong rồi."

Trình Vị nhìn quanh bốn phía:

"Mọi người đã đi hết rồi sao?"

"Đi rồi."

 Nguyễn Tinh Vãn lại nói

 "Giờ này cậu đáng lẽ đang ở công ty chứ, ra ngoài thế này không có vấn đề gì sao?"

"Công ty dạo này không bận rộn lắm, mình cũng tiện thể ra ngoài đi dạo."

Trình Vị vừa nói, vừa ho khẽ, sau đó lại nói:

 "Tinh Vãn, nếu cậu không có việc gì thì đi cùng mình đến một nơi được không?"

Cậu ấy đã từ xa chạy đến vì chuyện của cô, trước đó cũng đã giúp cô không ít, Nguyễn Tinh Vãn không có lý do gì để từ chối, liền gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-421-422.html.]

"Được."

 

 

 

Chương 422

Xe chạy suốt quãng đường, cuối cùng dừng lại ở một biệt thự riêng.

Trình Vị xuống xe trước, vòng qua vị trí ghế phụ, mở cửa xe cho Nguyễn Tinh Vãn.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

 “Cảm ơn.”

“Không có gì, chúng ta vào thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu nhìn, thấy trang trí của ngôi nhà này rất yên tĩnh, tao nhã, còn phảng phất mùi hương của sách vở.

Sau khi họ vào nhà, lập tức có người giúp việc bước tới:

“Cậu Trình, cụ Cận  đang đợi  trong phòng trà.”

Trình Vị nhẹ gật đầu, dẫn Nguyễn Tinh Vãn đi về phía phòng trà.

Đến cửa, Trình Vị nhẹ giọng nói với Nguyễn Tinh Vãn:

 “Tinh Vãn, lát nữa cậu không cần nói gì cả, chỉ cần ngồi cạnh mình là được rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

 “Được.”

Trong phòng trà, có một người đàn ông tóc đã bạc trắng đang ngồi trước bàn trà, cầm ấm trà pha trà.

Người đàn ông lớn tuổi này, chắc hẳn là cụ Cận .

Còn đối diện ông, có một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy họ, Nguyễn Tinh Vãn có chút sững sờ.

Nghe thấy tiếng bước chân, cụ Cận  đặt ấm trà xuống và nhìn lại, khi thấy Nguyễn Tinh Vãn bên cạnh Trình Vị, cụ có chút bất ngờ:

 “Vị này là ai?”

Trình Vị giới thiệu:

 “Đây là bạn cháu, Nguyễn Tinh Vãn.”

Nói rồi, anh lại nói với Nguyễn Tinh Vãn:

“Đây là cụ Cận, là thầy của ba mình.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

 “Cháu chào cụ ạ.”

Cụ Cận  thấy vậy liền mỉm cười:

 “Không ngờ Tiểu Vị lại có người bạn xinh đẹp thế này, nhanh nhanh, vào ngồi đi.”

Ba mẹ của Chu An An nhìn nhau, mặc dù trước đó đã nghe từ Chu An An rằng Trình Vị và Nguyễn Tinh Vãn quen biết nhau, nhưng không ngờ anh lại đưa cô đến đây.

Cụ Cận  rót trà cho Trình Vị và Nguyễn Tinh Vãn mỗi người một ly, rồi nói với Nguyễn Tinh Vãn:

 “Đây là lần đầu tiên Tiểu Vị đưa người đến chỗ ta, có vẻ như hai cháu không phải bạn bè bình thường nhỉ.”

Nguyễn Tinh Vãn bị hỏi có chút bối rối, không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, Trình Vị cười cười nói:

“Xin cụ Cận đừng cười chê, hôm nay cháu đưa Tinh Vãn tới đây, ngoài lý do cá nhân, cũng hy vọng cụ Cận có thể làm chủ cho cô ấy.”

“Ồ?” Cụ Cận  hỏi

 “Cô bé này bị ai bắt nạt à, cứ nói ra, chỉ cần ông lão này giúp được, ta nhất định sẽ không ngồi yên mà không giúp đỡ.”

Ba của Chu An An không kìm được mà lên tiếng:

“Cụ Cận, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi mà............…”

Cụ Cận  quay đầu nhìn qua, nhíu mày nói:

“Sao vậy, liên quan đến các người à?”

“Cô Nguyễn và con gái tôi đã có mâu thuẫn từ lâu rồi, nhưng vấn đề này cũng không lớn, trẻ con mà, không rõ ràng cũng là bình thường, tôi cũng đã xin lỗi tổng giám đốc Trình rồi, chỉ là...........................…”

Ba mẹ Chu An An lần này tới đây chính là để bàn chuyện hợp tác với Công nghệ Tinh Động.

Loading...