Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 2: Chú Cừu Đen Bị Lạc 3
Cập nhật lúc: 2024-09-23 13:47:21
Lượt xem: 3,266
Đoàn phim tiếp theo quả thực là đoàn phim khiến tôi khó chịu nhất từ trước đến nay.
Ngoại trừ công việc cần thiết, không có bất kỳ diễn viên hoặc nhân viên nào trò chuyện với tôi. Đặc biệt là sau khi đạo diễn và nam chính Ngô Tận Trần đều thể hiện rõ ràng thái độ không thích tôi, đủ loại châm chọc và gây khó dễ ập đến.
Hộp cơm của tôi lúc nào cũng nguội ngắt, chuyên viên trang điểm cũng thường xếp tôi vào cuối cùng.
Giữa mùa đông, tôi ngậm đá viên, diễn cảnh mùa hè.
Thậm chí còn có một cảnh quay dưới nước được thêm vào, tôi cứ tưởng là công việc bình thường, sau khi mặc đồ bơi xuống nước, đạo diễn lại đột nhiên bị gọi đi.
“Anh ta sẽ quay lại ngay thôi, cô chịu khó đợi một chút nhé. Làm diễn viên mà, chẳng lẽ chút khổ này cũng không chịu được sao?”
Trợ lý trường quay bĩu môi trên bờ.
“Không phải chỉ là đoạt giải một lần thôi sao, thật sự coi mình là Ảnh hậu rồi à?”
Ngô Tận Trần cao ngạo nhìn xuống tôi, ánh mắt lướt qua bờ vai trắng bệch của tôi.
Nữ chính và những người khác ở đằng xa bàn tán với âm lượng không hề nhỏ: “Cô ta không phải là dựa vào ngủ với người ta để leo lên đó chứ? Nghe nói bộ phim trước đã bò lên giường của đạo diễn Bạch…”
“À đúng rồi… Tôi ngủ với đạo diễn Bạch xong lại ngủ với nam chính, cứ thế mà ngủ thẳng đến giải Oscar…”
Tôi lạnh đến môi tím tái, run rẩy đảo mắt.
Tệ hơn nữa, bụng dưới của tôi truyền đến từng cơn đau quặn dữ dội.
Cơn đau như muốn rơi xuống khiến thái dương tôi giật liên hồi, dù trong hoàn cảnh lạnh lẽo như vậy nhưng mồ hôi lạnh vẫn không ngừng tuôn ra.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cơ thể tôi nhanh chóng mất nhiệt, thậm chí tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Ngay khi tôi cố gắng hết sức để lên bờ khỏi làn nước lạnh buốt, đạo diễn đã quay lại.
“Tiếp tục quay.”
Trong đoàn phim, lời nói của đạo diễn là không thể nghi ngờ.
Tôi cắn chặt môi dưới, im lặng tạo dáng.
Quay xong một cảnh, nhưng không đạt yêu cầu. Tôi chỉ có thể lên bờ rồi xuống nước hết lần này đến lần khác, cuối cùng cảnh quay này cứ như vậy mà kéo dài sáu tiếng đồng hồ!
Vào lúc ý thức hỗn loạn và đau đớn nhất, tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng trong lòng mình hỏi: 【Vậy cậu có thể giúp tôi thực hiện một vụ g.i.ế.c người hoàn hảo không?】
Hệ thống vốn lạnh lùng im lặng một lát: 【Có thể.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-2-chu-cuu-den-bi-lac-3.html.]
Đợi đến khi quay xong lên bờ, tôi đã sốt cao.
Tôi thậm chí không còn cảm giác ở hai chân.
Trợ lý dùng khăn tắm lớn quấn chặt tôi lại, cô ấy cũng nhận ra đây là cố ý gây khó khăn, cộng thêm mới ra trường, còn trẻ tuổi, chỉ biết đứng bên cạnh khóc không ngừng.
“Chị Hạ, nếu không được thì em đi xin lỗi họ, không thể để họ, họ cứ ức h.i.ế.p chị như vậy được.”
“Không.”
Tôi cực kỳ chậm rãi uống nước ấm trong cốc, lông mi đóng một lớp băng mỏng, vẫn run rẩy: “Không thấy… máy quay đang quay sao? Bọn họ dám trắng trợn, làm, làm vậy, không phải lần đầu.”
Hèn gì trong giới giải trí, các diễn viên trong đoàn phim của Ngô Tận Trần luôn đặc biệt “hết mình” “chuyên nghiệp”.
Nào là không cần diễn viên đóng thế, tự mình nhảy từ độ cao ba mét, vì theo đuổi cảm giác chân thực mà đứng rất gần điểm nổ…
Những chuyện này bị phanh phui, chẳng lẽ các diễn viên lại tự vả mặt mình, nói rằng bản thân không phải “chuyên nghiệp”, mà là bị bắt nạt sao?
“Đến bệnh viện trước đã.”
Tôi gượng cười, an ủi cô trợ lý đang sợ hãi: “Đừng sợ. Mười một năm qua, chưa có gì có thể đánh gục chị.”
-
Sau hai ngày nằm viện, tôi cầm theo một đống thuốc quay lại đoàn phim.
Có lẽ là sợ làm chậm tiến độ, cả đoàn phim cuối cùng cũng bắt đầu tăng tốc quay phim.
Địa điểm quay ngoại cảnh được chọn là một trường trung học tư thục có bầu không khí rất đặc biệt trong thành phố - “Trường Quốc tế Dụ Đức”.
Ngôi trường này là một “trường học quý tộc” điển hình, ngay từ khi thành lập đã tuyên bố sẽ sánh ngang với “Trường Eton” của Anh, cung cấp đầy đủ các cơ sở vật chất nội trú, hiện nay nổi tiếng với thành tích học tập xuất sắc, sự phát triển toàn diện của học sinh và mức học phí trên trời.
Học sinh học ở trường này, gia đình hầu hết đều giàu có hoặc quyền quý.
“Để không ảnh hưởng đến việc học của các em học sinh, chúng ta chỉ mượn được địa điểm vào chiều Chủ nhật và thứ Hai. Mọi người đều phải điều chỉnh trạng thái của mình, cố gắng quay một lần là được…”
Trong buổi quay phim vào Chủ nhật, cảnh quay của tôi không nhiều, mọi người chủ yếu tập trung ở sân thể dục để quay hai cảnh quan trọng.
Sau khi học sinh tan học vào thứ Hai, đoàn phim tranh thủ thời gian quay cảnh ở tòa nhà thí nghiệm.
Tuy nhiên, do Trường Quốc tế Dụ Đức có 45% học sinh nội trú, nên việc học sinh vây xem đã cản trở nghiêm trọng tiến độ quay phim.
Sau đó, phải giải tán hai lần mới có thể tiếp tục quay.
Kết quả là tôi mới diễn được hai phút, tiếng ồn ào lại vọng lên từ dưới lầu, tiếp theo là tiếng còi xe cảnh sát chói tai.