Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:38:37
Lượt xem: 56
Lúc Lâu Ngưng và Dương Thánh đến, hai nhân viên đang tám chuyện cũng đi ngang qua. Có điều bọn họ một lòng muốn đi tìm Thịnh Văn Ngôn nên không để ý mọi người nói gì.
Không lâu sau đã đến văn phòng của Thịnh Văn Ngôn, hai người không gõ cửa mà trực tiếp đi thẳng vào
“Surprise!”
“Sếp nhỏ! Bọn tao đến thăm mày đây! Mang đồ ăn ngon đến cho mày nữa.”
Thịnh Văn Ngôn vừa kết thúc cuộc họp, đầu còn đau nhức. Bỗng dưng nhìn thấy Lâu Ngưng và Dương Thánh đến đây, hai mắt đều sáng rỡ..
“Đậu má, đến mà sao không nói tao một tiếng?”
“Tao có gửi tin nhắn cho mày, nhưng mãi vẫn không thấy mày trả lời.” Dương Thánh đặt đồ ăn lên bàn: “Mau lại đây, tao mang đến đồ ngọt mà mày thích nhất nè.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức phóng qua: “Hu hu đúng thật là chị em nhà người ta.”
Dương Thánh: “Cút, ông đây không phải chị em của mày.”
“Hu hu Dương đại Thánh đúng là con trai ngoan, còn biết tặng quà cho bố mày nữa.”
Cậu liếc mắt nhìn cô, giận đến mức không muốn nói chuyện.
Lâu Ngưng cười nói: “Lại ăn đi, chỉ có ăn mới lấp kín được miệng mày thôi.”
Thịnh Văn Ngôn cầm nĩa: “Moa moa, yêu mày.”
Ba người vừa nói vừa ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách, Dương Thánh nhìn xung quanh: “Khá đó chứ, phòng làm việc lớn thật.”
Thịnh Văn Ngôn hất cằm vênh váo: “Chứ gì nữa, nếu không sao có thể xứng với sếp nhỏ được?”
“Ầy, khoe khoảng nhỉ.”
“Cũng thường thôi.”
Lâu Ngưng: “Mấy ngày nay, mày thế nào? Có bận lắm không?”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Cũng ổn, tao cũng mới đến, chưa có nhiều chuyện cần làm, đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
“Ừ, chắc rảnh rỗi hơn ở IZ rồi. Vậy đi, tối nay đi chơi với tụi tao.”
Cô trợn mắt nhìn cô bạn thân, định nói gì đó thì đột nhiên có người gõ cửa.
Cô thả nĩa xuống, nói: “Vào đi.”
“Sếp nhỏ.” Có người đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bên trong có khách, lại nói: “Sếp có việc à? Thế lát nữa tôi lại đến.”
“Không sao đâu.” Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười, nói với Lâu Ngưng và Dương Thánh: “Tụi mày ngồi chơi nha, tao xử lý công việc.”
“Đi đi đi, đừng quan tâm tụi tao.”
Thịnh Văn Ngôn gật đầu, đứng dậy ngồi vào bàn làm việc.
Lâu Ngưng và Dương Thánh là người ham chơi, trong mắt hai người, Thịnh Văn Ngôn cũng giống nhau cả thôi.
Giay tiếp theo, khi nhìn thấy người vừa nãy còn ríu rít ăn đồ ngọt, thoắt cái đã thay đổi sắc mặt, nói chuyện với cấp dưới. Hai người đều sửng sốt.
“… Bọn họ chỉ nhượng lại bao nhiêu đây vốn sở hữu thôi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-108.html.]
“Vâng.”
“Cô đi hỏi bên Ký Hằng xem có phải họ đang phát tiền cho ăn xin không?”
“… Dạ, dự án này là do phó sếp Lâm quản lý, lúc ấy đã bàn xong hết rồi.”
Thịnh Văn Ngôn gõ nhẹ mặt bàn, khuôn mặt lạnh lùng: “Cô cũng nói là lúc trước mà, khi đó chỉ bàn bạc bằng miệng thôi, không phải trên hợp đồng. Hiện tại là do tôi quản lý, phải tuân theo quyết định của tôi. Mọi thứ sẽ không có hiệu lực cho đến khi được ghi vào trong hợp đồng, điều này mà cô cũng không biết?”
Vẻ mặt nhân viên đứng ở bàn làm việc bỗng thay đổi, hơi lo lắng nói: “Sếp nói đúng, tôi sẽ báo lại cho bên Khoa học Kỹ thuật Ký Hằng.”
“Nói bọn họ đến đây gặp tôi. Lịch hẹn vào chiều mai.”
“Vâng.”
“Còn nữa —— “
…
Thịnh Văn Ngôn còn đang giao việc cho nhân viên, đâu ra đấy, nghiêm nghị lại lạnh lùng. Phong thái này làm hai người bạn chơi bời lâu năm với cô rất khó thích ứng.
Hai người trố mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều bắt gặp được hai chữ “ai đây”.
“Sếp nhỏ, vậy tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Nhân viên cung kính rời khỏi phòng làm việc, Thịnh Văn Ngôn ném báo cáo lên bàn, đứng dậy đi qua.
Trong nháy mắt, dường như lại thay đổi sắc mặt, lạnh lùng thay bằng cười hi hi ha ha, quay trở về với Thịnh Văn Ngôn ban đầu.
“Đợi lâu không ~ “
Dương Thánh còn đang hoảng sợ, vẫn chưa hoàn hồn: “Cũng không lâu lắm.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tao đang nói với bánh kem, mày trả lời quàng cái gì vậy?”
Dương Thánh: “…”
Cô ngồi xuống, tiếp tục ăn đồ ngọt của mình.
Lâu Ngưng và Dương Thánh nhìn nhau, lúc này mới nói: “Văn Ngôn… Mày mạnh mẽ, không giống mày chút nào.”
Tay cầm nĩa của cô khựng lại: “Hả? Không giống gì?”
Lâu Ngưng: “Lúc mày nói chuyện với cấp dưới đó, chẳng giống mày xíu nào. Biểu cảm đó… mày học được từ ai vậy, thật đáng sợ.”
Dương Thánh trêu: “Không phải làm việc với Thẩm Tại lâu rồi bị lây đó chứ?”
Vốn dĩ Thịnh Văn Ngôn chưa nghĩ đến chuyện này, bây giờ nghe cậu ta nói thế, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Cô học được rất nhiều thứ từ Thẩm Tại, nhưng… bị lây cách làm việc của anh?
Thịnh Văn Ngôn không hề ra vẻ, cô chỉ cảm thấy lúc làm việc thì phải nên như vậy.
Trong lúc vô thức, cô đã học luôn thái độ và biểu cảm của anh?
Thấy Thịnh Văn Ngôn đột nhiên im lặng, Lâu Ngưng kéo Dương Thánh ý bảo đừng nói nữa. Hai người đều biết chuyện của cô và Thẩm Tại, cũng biết khoảng thời gian từ chức, cô đã đau khổ rất lâu.
“Không học ai cả.” Thịnh Văn Ngôn ra vẻ thoải mái, sau đó lại ăn bánh kem, cô cười: “Tụi mày không đứng đắn đi làm thì không hiểu đâu. Nhậm chức là phải vậy đấy, nếu không sao cấp dưới phục tụi mày được?”