Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-10-07 11:31:54
Lượt xem: 57

Sắc trời dần tối, đèn đường dành cho người đi bộ cũng bật sáng. Đèn đỏ, đèn vàng hòa trộn vào nhau, giống như biến cả con đường thành thế giới trong truyện manga. Khi đi trên đường, người ta có cảm giác như lạc vào bộ phim Spirited Away.

 

Nhưng Thịnh Văn Ngôn không thể nào ghé vào bất cứ đâu nữa. Bởi vì giày cạ vào gót chân không thoải mái, cô theo Thẩm Tại đi ra khỏi con đường này, đón xe trở về khách sạn.

 

Rửa mặt xong lại thay quần áo ngủ, cô vừa định nằm xuống nghỉ ngơi thì chuông cửa reo lên. Thịnh Văn Ngôn đành phải leo xuống giường, đi mở cửa.

 

“Em ngủ rồi à?” Thẩm Tại đứng ngoài cửa, vẫn còn mặc quần áo như khi nãy, nghĩa là chưa tắm rửa.

 

Thịnh Văn Ngôn ngáp một cái, nhún vai đưa tay: “Chứ gì nữa. Anh đánh thức tôi dậy, bồi thường phí tổn thất tinh thần đi.”

 

Thẩm Tại cười, treo thứ mình đang cầm lên cổ tay cô, “Đền bù cho em này.”

 

“Cái gì đây?” Thịnh Văn Ngôn kéo túi ra, thấy ở trong có một cái hộp giày: “Giày hả? Đâu ra vậy?”

 

“Anh vừa mua.” Thẩm Tại nói, “Hai ngày nữa cần phải đi thị sát, đi bộ nhiều lắm. Em đừng mang mấy đôi giày cao gót kia nữa.”

 

Mới mua… Anh vừa về khách sạn với cô mà. Nghĩa là đưa cô về rồi lại đi ra ngoài? Hèn gì Thẩm Tại chưa thay quần áo.

 

Thịnh Văn Ngôn ậm ừ: “Phải mang giày cao gót mới hợp với quần áo.”

 

Thẩm Tại nhìn cô, nói: “Gót chân bị cà trầy da rồi mà em còn quan tâm hợp không hợp à?”

 

“Tại vì đôi đó chất lượng kém, sau này tôi không mang kiểu đó nữa.”

 

Thẩm Tại nhẹ lắc đầu: “Em mang đôi này đi có nghe không? Hay là em muốn nửa đường có người khiêng em đi.”

 

Thịnh Văn Ngôn trợn mắt nhìn anh: “… Anh mới bị khiêng đó.”

 

Ánh đèn ngoài hành lang mờ tối, cái trừng mắt của cô không hề có chút lực sát thương nào, nhìn càng có vẻ nũng nịu nhõng nhẽo.

 

Thịnh Văn Ngôn định đi ngủ thật nên lúc này đầu tóc bù xù, mặc quần áo ngủ ngắn. Đồ ngủ là loại hai dây, không ngắn nhưng cũng chỉ dài qua bắp đùi chút xíu, lộ ra đôi chân mịn màng trắng nõn…

 

Không phải Thẩm Tại chưa từng thấy cô mặc quần đùi, nhưng hôm nay lại ở khách sạn, anh nhận thấy rõ ràng rằng lòng mình đã khác trước.

 

Đôi mắt Thẩm Tại khẽ híp lại, sâu thẳm.

 

Mọi người đều nói Thịnh Văn Ngôn có vẻ ngoài quyến rũ và gợi cảm. Nhưng trước giờ anh luôn xem cô là một cô nhóc, vậy nên cũng lãng quên đi. Bây giờ Thẩm Tại đã coi cô là một người phụ nữ, một người mà mình thích, lúc này mới phát hiện toàn thân cô tỏa ra một mùi hương kích thích sắc dục.

 

Không phải là cố ý, thậm chí ánh mắt cô còn hơi ngây thơ nữa. Kiểu cám dỗ như có như không, nhưng giống như một cơn gió đêm, len lỏi vào mọi ngóc ngách.

 

“Nhưng mà cũng cảm ơn anh, tôi nhận tấm lòng này.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Giày của hiệu này cũng ổn.”

 

Nói xong, cô không nghe Thẩm Tại trả lời. Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, chiều cao có sự chênh lệch. Từ góc độ này, cô thấy ánh đèn chiếu vào đỉnh đầu Thẩm Tại, bóng mờ đổ xuống mặt anh. Cô cũng thấy, xuyên qua bóng mờ, ánh mắt sáng ngời của anh đang nhìn chằm chằm vào mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-134.html.]

Ánh mắt Thẩm Tại vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này lại khiến cô ngửi thấy mùi nguy hiểm. Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, chẳng biết tại sao mà tâm trí cô lại nhớ đến hình ảnh mình đứng trong nhà Thẩm Tại cái hôm say rượu kia.

 

Trí nhớ rối loạn mờ ảo, nhưng ánh mắt đó vẫn luôn khắc sâu trong đầu cô. Vẻ mặt anh lúc này cực kỳ giống đêm đó.

 

“Sao, sao thế?” Thịnh Văn Ngôn bỗng dưng lắp bắp, không thể điều khiển bản thân, chân tự lui về sau một bước: “Còn chuyện gì à?”

 

“Vào trong nói được không?” Thẩm Tại kéo tay nắm cửa, hơi nghiêng đầu.

 

“Không được! Tôi mệt rồi, có chuyện gì để mai nói.” Thịnh Văn Ngôn không biết mình sợ cái gì nữa, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt đó của Thẩm Tại, tim cô lại đập nhanh, thấp thỏm khó hiểu.

 

“À, được.” Thẩm Tại khẽ cười, buông lỏng tay. Trong nháy mắt đó, sự bất ổn trong mắt anh đã biến mất, nhanh đến mức khiến Thịnh Văn Ngôn tưởng là mình nhìn nhầm thôi.

 

Thịnh Văn Ngôn nuốt nước miếng: “… Ngủ ngon.”

 

Thẩm Tại: “Ừ, em đi ngủ sớm đi, ngày mai phải dậy sớm.”

 

Thịnh Văn Ngôn gật đầu. Cửa bị đóng lại, cô đứng sau cửa, cong môi, vỗ vỗ gò má đang nóng lên của mình.

 

Cạn lời… Mình lo lắng cái gì chứ???

 

——

 

Hôm sau, cuộc họp về dự án Úc Hưng.

 

Xong họp thì trời cũng trưa, đoàn người đi ăn cơm.

 

Bởi vì hai giờ chiều mới bắt đầu đi thị sát nên Thịnh Văn Ngôn dẫn Lâm Khải tới khu nghỉ ngơi, mở máy tính xử lý những chuyện khác trong công ty. Cách đó không xa, Thẩm Tại và Trần Siêu đang ngồi sóng vai nhau, tỉnh bơ nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Người khác không biết sao lần này khu nghỉ dưỡng Úc Hưng lại có sự tham gia của Khải Thịnh, nhưng Trần Siêu lại biết rất rõ.

 

Vốn đây là chuyện của công ty bọn họ, bỗng dưng lại chia cho Khải Thịnh. Có lẽ sẽ có người nghĩ rằng do Thẩm Tại và Thịnh Thiên Hòa thân nhau, nhưng Trần Siêu biết hoàn toàn đều do Thịnh Văn Ngôn.

 

Vị trí của Thịnh Văn Ngôn ở Khải Thịnh vẫn chưa ổn định, thật ra cô vẫn cần một số dự án lớn để khẳng định mình. Việc phát triển các lĩnh vực mới rất quan trọng với Khải Thịnh. Thẩm Tại giao dự án du lịch này cho cô, sau này khi ở công ty, cô sẽ có quyền được lên tiếng nhiều hơn.

 

Dĩ nhiên điều quan trọng hơn là Úc Hưng còn cần một khoảng thời gian rất dài để phát triển… Chỉ cần có dự án này, Khải Thịnh và IZ, hay nói tắt là Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn sẽ có trăm tơ ngàn mối liên lạc.

 

Trần Siêu biết rất rõ, muốn tặng cho sếp mình một tràng vỗ tay. Bỏ ra tâm tư, sức lực và thủ đoạn để theo đuổi con gái, đúng thật là ông chủ của anh…

 

Nhưng người tên Lâm Khải này hiển nhiên là sự xuất hiện không đúng lúc. Ông chủ có sự phòng bị với cậu ta, bây giờ người ta chỉ ngồi đây làm việc một lát thôi, vậy mà ông chủ cũng muốn ngồi làm việc theo. Nhìn thì tưởng làm việc nhưng thật ra là giám sát.

 

“Được rồi, thế là xong rồi đấy. Chị lên lầu nghỉ ngơi, lát nữa cậu nhớ gọi chị dậy.” Thịnh Văn Ngôn xử lý xong những chuyện bên công ty, đứng dậy chuẩn bị đi.

 

Lâm Khải: “Vâng, chị nghỉ ngơi đi ạ.”

 

“Ừm.”

Loading...