Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:50:31
Lượt xem: 42
Thịnh Văn Ngôn ăn cay được, mặc dù là đồ ăn Tứ Xuyên nhưng để hợp với khẩu vị của người thành phố này nên đầu bếp cũng không làm cay lắm. Món này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Còn miệng sưng… chẳng lẽ là do khi nãy bị hôn. Thịnh Văn Ngôn đưa tay sờ môi theo bản năng, ưm, cũng hơi tê tê.
“Ê này hai người bắt đầu quen nhau trong sinh nhật tôi, hai người không nói gì à?” Dương Khiêm Hòa chọc ghẹo.
Thẩm Hàm thở dài: “Biết vậy hôm đó anh cũng đi.”
Dương Khiêm Hòa: “Đúng vậy, anh còn bảo là có chuyện gấp không đi được nữa chứ, anh xem mình bỏ lỡ cái gì rồi kìa. Anh không biết đâu, hôm đó em quay trở lại bàn kể cho mọi người nghe sự việc, bọn họ còn trưng ra biểu cảm kinh ngạc, cười em thúi đầu.”
Thịnh Văn Ngôn: “Chỉ là yêu đương thôi mà… Có gì đâu kinh ngạc?”
“Ầy cô đừng nói vậy chứ, ai cũng biết sếp Thẩm của chúng ta không có cảm xúc gì với chuyện yêu đương, chỉ có một lòng với công việc. Nhưng mà ai ngờ đâu cậu ta lại cám dỗ cô thư ký nhỏ, giành về tay mình, thế đã đủ kinh ngạc rồi còn gì.”
Thẩm Tại ngước lên nhìn Dương Khiêm Hòa: “Cậu không ăn phải không, làm gì nói nhiều thế.”
“Tại tôi kích động chứ bộ.” Dương Khiêm Hòa nói, “Đám người kia cứ tưởng cậu và Chu Tư Mạc có gì đó, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim. Nhưng mà hôm đó Chu Tư Mạc cũng có tham gia, tôi thấy mặt cô ấy có vẻ như là đã biết từ trước vậy.”
Thịnh Văn Ngôn nghe nhắc tới tên Chu Tư Mạc thì làm rơi thức ăn.
Dương Khiêm Hòa tinh tường, chỉ cần nhìn sơ qua thôi là biết hết, cười cười nói: “Cô yên tâm đi, Chu Tư Mạc là kiểu người luôn đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu. Chắc là mới đầu cô ấy cũng có để ý sếp Thẩm của chúng ta đó, nhưng mà sau này phát hiện chuyện không thể thành nên cũng rút lui nhanh. Cô ấy là ảnh hậu mà, sẽ không theo đuổi người khác khi bản thân chịu thiệt đâu.”
Thịnh Văn Ngôn híp mắt: “Vậy nên lúc trước Chu Tư Mạc muốn theo đuổi Thẩm Tại thật?”
Dương Khiêm Hòa ho nhẹ một tiếng, “Chuyện này cô nên hỏi sếp Thẩm nhà mình đó.”
Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn về phía Thẩm Tại. Anh gắp cho cô một miếng thịt: “Em ăn cơm đi.”
Thịnh Văn Ngôn cười: “Anh kể chút đi, em không ngại đâu, chỉ hóng chuyện xíu thôi.”
Thẩm Tại nhìn cô: “Hay là em cũng kể sơ sơ về người theo đuổi em đi, anh cũng không ngại đâu, anh chỉ tò mò chút thôi.”
Thịnh Văn Ngôn khựng lại, nở nụ cười cứng đờ: “Nào nào, ăn cơm thôi ăn cơm thôi. Món thịt kho này ngon lắm đó, mọi người mau nếm thử đi.”
Trong mắt anh hiện lên nụ cười, cô dời đề tài đi khá nhanh nhỉ.
——
Đồ ăn ở Đinh Lan Các đúng là ngon thật, hôm nay cô không kiêng dè gì, ăn rất nhiều. Ăn tới nửa buổi là ăn không nổi nữa.
“Em đi nhà vệ sinh nha.” Thịnh Văn Ngôn đứng lên.
“Ừm.”
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, điện thoại cô đột nhiên reo lên. Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn, lại là Tôn Phái Bình gọi.
Lạ thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-157.html.]
Thịnh Văn Ngôn định không bắt máy, nhưng cô biết tính cách của bà nội mình, cô mà không bắt máy thì thế nào bà cũng kiếm cách khác liên lạc. Thế là Thịnh Văn Ngôn nghe máy luôn: “A lô.”
“Văn Ngôn.”
“Dạ cháu đây ạ.”
Tôn Phái Bình: “Cháu đang ở đâu?”
“Ăn cơm ạ.”
“Oh, gần đây cháu có rảnh không?”
Thịnh Văn Ngôn đi tới cạnh khung cửa sổ ngoài hành lang, nhìn cảnh vật bên ngoài, nói: “Bận lắm ạ. Có chuyện gì không hả bà?”
“Là thế này, hôm trước bà đã nói với cháu về đứa nhỏ nhà họ Triệu đó, nhà người ta cũng có ý với cháu. Bà nghĩ hay là hai đứa gặp nhau thử.”
Thịnh Văn Ngôn đảo mắt kiên quyết: “Bà nội, hôm trước cháu đã nói rồi. Cháu không có ý gì với anh ta cả, bà đừng có kéo cháu vào việc mai mối của bà nữa.”
“Nhà họ Triệu không phải là gia đình tầm thường đâu, có biết bao nhiêu người muốn vào làm dâu nhà đó, người này gục thì người khác lại xông vào. Cháu đã đến tuổi kết hôn rồi, sao còn chưa chịu lập kế hoạch cho tương lai của mình nữa.”
“Tương lai của cháu không phải phụ thuộc vào người đàn ông! Cháu sẽ tự quyết định tương lai cho mình và nó sẽ còn rất ổn nữa kìa, không cần bà lo lắng quá đâu.”
“Cháu nói chuyện gì kì vậy. Bà làm thế là vì lo cho cháu, lo cho Thịnh thị của chúng ta!”
“Cháu cảm ơn, nhưng bà không cần tốn thời gian công sức sắp xếp cho cháu đi xem mắt. Cháu bận chuyện công việc, không gấp rút lập gia đình ngay. Hơn nữa cháu cũng có bạn trai rồi.”
Thịnh Văn Ngôn không đợi bà nói gì nữa mà đã cúp máy ngay. Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thở dài một hơi. Thì ra là vội bắt mình lấy chồng nên mới gọi.
Ở bên kia, trong phòng bao, ba người đàn ông ngồi với nhau, vẫn còn trò chuyện về việc làm ăn.
“Ôi đừng nói mấy chuyện này nữa, nhân lúc Văn Ngôn không có ở đây, anh định hỏi em chút chuyện. Tiếp theo em định làm thế nào?” Thẩm Hàm đột nhiên cắt đứt đoạn đối thoại, hỏi.
Thẩm Tại: “Gì mà làm thế nào?”
Thẩm Hàm: “Ý anh là, em vừa bắt đầu yêu đương, mà đối tượng lại là một cô gái rất có nhiệt huyết trong tình yêu. Em đừng có như khúc gỗ lúc nào cũng chỉ biết tới công việc.”
Thẩm Tại nhấp một ngụm trà: “Em không phải thế.”
Thẩm Hàm: “Anh cứ sợ em như thế đó chứ, lỡ mà con dâu tới tay mẹ rồi lại bay mất thì làm sao?”
“…”
“Đã yêu nhau thì phải có cảm giác như đang yêu đương, em biết làm sao không?”
Thẩm Tại ngơ ngác nhìn Thẩm Hàm: “Trong suy nghĩ của anh, em là người ngu hay là sao?”