Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-10-13 17:10:40
Lượt xem: 48
Thẩm Tại lớn tuổi hơn đám con nhà giàu này nhưng không mà không lớn hơn nhiều lắm. Theo lẽ thường thì những người nhìn như bạn cùng lứa tuổi với nhau không cần cư xử dè chừng gì cả.
Nhưng có lẽ do nghe người nhà thổi phồng quá mức về nhà họ Thẩm và Thẩm Tại nên khi tiếp xúc, bọn họ tự giác cẩn trọng.
Dương Thánh cũng như thế, cậu ta luôn cảm thấy Thẩm Tại có một bức tường nào đó trong người, và cậu ta sợ anh một cách không thể giải thích được. Lúc này thấy Lâu Ngưng đang nhiệt tình mời Thẩm Tại ngồi, cậu ta kéo kéo cô, ghé vào bên tai thì thầm: “Mày điên à? Làm gì vậy?”
Lâu Ngưng nhỏ giọng nói: “Mày không thấy biểu cảm trên mặt bọn Trịnh Kỳ sao, phiền muốn c.h.ế.t luôn, ngày nào cũng nhắc chuyện Văn Ngôn không theo đuổi được Thẩm Thụ Diệc… Bây giờ tao sẽ cho cô ta thấy bọn mình không quan tâm Thẩm Thụ Diệc, bọn mình có mắt nhìn cao hơn!”
Dương Thánh: “Mày nói vậy cũng đúng, nhưng mà Thẩm Tại ở đây, tao cứ thấy lạ lạ sao ấy.”
“Tao còn không sợ mà mày sợ cái gì? Chú ấy là bạn trai của Văn Ngôn đó, bộ chỉ gặp một lần duy nhất thôi sao? Vậy nên không cần phải sợ! Mạnh mẽ lên!”
Dương Thánh: “…”
Sắc mặt của Trịnh Kỳ không ổn chút nào, cô ta bị cười chê lúc ở nhà họ Thẩm bởi vì Thịnh Văn Ngôn, không ngờ rằng Thẩm Thụ Diệc không có kết quả thì Thịnh Văn Ngôn lại móc nối qua Thẩm Tại.
Thẩm Tại là chú của Thẩm Thụ Diệc mà? Sao chú ấy lại là bạn trai của Thịnh Văn Ngôn được…
“Kỳ Kỳ, Thịnh Văn Ngôn ăn tim gấu mật báo hay sao mà dám theo đuổi Thẩm Tại. lại còn thành công nữa chứ.”
Trịnh Kỳ: “… Sao tôi biết được?”
“Vậy thì chẳng thà cô ta là một cặp với Thẩm Thụ Diệc cho rồi… Là bạn gái của Thẩm Tại, sau này chắc cô ta sẽ cứ vểnh đuôi lên trời trước mặt chúng ta quá.”
Trịnh Kỳ: “…”
“Này, ai phải uống thế?” Lâu Ngưng hỏi một câu.
“Trịnh Kỳ! Là Trịnh Kỳ đó, khi nãy cậu ta chơi thua mà chưa uống nữa.” Lâu Ngưng nhìn về phía cô ta, cười như không cười nói: “Vậy thì mau uống đi, ngây ra làm gì.”
Trịnh Kỳ nhìn biểu cảm của Lâu Ngưng, trong lòng bực bội nhưng mãi mà vẫn không nói được câu nào. Cô ta chỉ đành im lặng cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Ùi ~ dứt khoát dữ ha.” Lâu Ngưng hô lên, “Chúng ta quay lại tiếp nào —— ”
Lâu Ngưng nhiệt tình tổ chức, mọi người cũng từ từ bớt căng thẳng khi ngồi cùng với một nhân vật to lớn như Thẩm Tại.
Đám người này chơi trò chơi cứ hi hi ha ha ồn ào, Thịnh Văn Ngôn nhìn Thẩm Tại, sợ anh cảm thấy bọn họ phiền hà quá đáng. Cô cà nhẹ vào tay anh, nhích tới nói: “Anh muốn về không, bây giờ mình đi cũng được.”
“Không cần đâu.”
“Thật hả? Em sợ anh cảm thấy bọn em điên.”
Thẩm Tại cười: “Em quên Dương Khiêm Hòa rồi à?”
“Hả?”
“Đám đó cũng điên lắm đấy.”
À đúng nhỉ, bạn bè của Thẩm Tại cũng không phải người đàng hoàng như anh, ví dụ như Dương Khiêm Hòa, quá chừng ngông cuồng.
Ngón tay cô nhè nhẹ ma sát tay anh, yên lòng.
“Thì thầm gì đó hả Văn Ngôn? Có bạn trai rồi là tụi tôi thành không khí luôn à?” Đám bạn dần gan lì hơn, cũng dám chọc ghẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-171.html.]
Thịnh Văn Ngôn cười nói: “Sao tôi lại quên mọi người chứ, tôi còn chơi mà. Đâu đâu, đưa xúc xắc đây nào.”
“Được thôi, tôi chơi với cậu.”
Từ trước đến giờ cứ chơi là cô lại thắng nhiều thua ít, nhưng mấy ván sau đó cứ thua mãi, ba ly rượu bị đẩy tới trước mặt.
“Mau uống đi nào, chắc chắn là chút nữa cậu lại thua. Cậu mà dồn mãi lát nữa lên tới bảy tám ly đấy.”
Thịnh Văn Ngôn cũng cảm thấy băn khoăn, khó hiểu, dường như mỗi lần Thẩm Tại xuất hiện là cô bắt đầu thua. Hôm trước chơi với đám Dương Khiêm Hòa cũng vậy đấy.
“Đừng có la làng lên chứ, bảy tám ly gì tôi cũng sẽ uống hết, không ăn vạ đâu.” Thịnh Văn Ngôn không tin chuyện tâm linh, nhưng khi chơi thêm ba ván nữa thì thua hết cả ba.
Thịnh Văn Ngôn cạn lời, dựa ra phía sau, “Chuyện gì đây…”
Thẩm Tại nhìn thấy hết, nói: “Em chơi vậy không được rồi.”
Thịnh Văn Ngôn quay đầu trợn mắt nhìn anh: “Sao vậy được chứ? Nãy giờ ván nào em cũng thắng, thật đó! Anh tới em mới thua.”
Chân mày Thẩm Tại hơi nhíu: “Còn trách anh nữa hả?”
Thịnh Văn Ngôn: “Em thấy là tại anh đó.”
Thẩm Tại nở nụ cười nhẹ, khuôn mặt chiều chuộng: “Ừ, là tại anh.”
Thịnh Văn Ngôn nhận được câu trả lời khiến mình hài lòng, sau đó không câu giờ, cầm ly rượu lên uống cạn. Nhưng nãy giờ cô đã uống nhiều lắm rồi, bây giờ không phải say nữa mà là ráng.
Thẩm Tại thấy trước mặt cô vẫn còn năm ly, hỏi: “Có uống giúp được không?”
Thẩm Tại đang hỏi mọi người ở đây.
Vốn là chơi đúng luật thì thua bao nhiêu uống bấy nhiêu, không được giúp, nhưng mọi người thấy anh lo cho Thịnh Văn Ngôn nên bắt đầu bày trò chọc ghẹo: “Được chứ được chứ, nhưng muốn giúp thì phải uống gấp đôi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Này, mấy cậu ăn h.i.ế.p người.”
“Vậy mà là ăn h.i.ế.p gì, bọn tôi còn đồng ý cho cậu quyền được trợ giúp mà.”
Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một tiếng: “Gì mà gấp đôi chứ… tôi tự uống.”
“Để anh uống cho.”
Thẩm Tại cản cô lại, uống cạn ly rượu thay cô.
Thịnh Văn Ngôn: “Anh uống thật à? Anh còn phải lái xe mà?”
“Thuê tài xế.” Thẩm Tại nói, “Em đừng uống.”
Tốc độ của anh rất nhanh, không bao lâu đã uống hết mười ly rượu đầy ắp.
Mọi người hoan hô, thả lỏng sự dè chừng, đột nhiên cảm thấy… dường như anh cũng không có khó gần đến thế.
——
Cuối cùng, Thẩm Tại ngồi với Thịnh Văn Ngôn ở quán bar một tiếng đồng hồ, thấy cô say đến mức mặt hớn hở, ngồi không vững thì anh mới chào hỏi mọi người, chuẩn bị đưa cô về.
“A… Phải về rồi à, nhưng em chưa say mà.” Thịnh Văn Ngôn nói.