Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-09-15 11:58:45
Lượt xem: 86
Ngày hôm sau, trời đổ mưa. Mưa rơi tí tách, càng lúc càng lớn, như những đường mỏng màu xám bạc, len lỏi khắp ngoài phòng.
Trong phòng có đèn, trong chăn ấm áp, yên bình hơn cả bên ngoài, như hai thế giới đối lập.
Thịnh Văn Ngôn thức dậy trong an nhàn, vươn tay ra khỏi chăn bông, sờ soạng lung tung một hồi, với điện thoại trên bàn bỏ vào chăn.
Điện thoại trong chăn sáng đèn, Thịnh Văn Ngôn nheo mắt ấn mở WeChat, thấy Lâu Ngưng và Dương Thánh cùng gửi tin nhắn cho cô.
Lâu Ngưng: [Mày dậy chưa? Có chuyện gì không?]
Lâu Ngưng: [Lợi hại! Thế gian có thiếu gì người tốt đẹp, sao cứ nhất định phải yêu một người. Thẩm Thụ Diệc là cái quái gì.]
Lâu Ngưng: [Tao thấy Bạch Niệm Lôi cũng như vậy, không bằng mày!]
Dương Thánh: [Nghe nói Thẩm Thụ Diệc có bạn gái à? Đừng khóc nha người anh em! Anh đây sẽ giới thiệu cho mày một anh chàng đẹp trai. Yên tâm, lần này nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của mày.]
Dương Thánh: [Đẹp trai và có học thức đúng không? Tao biết khẩu vị của mày mà, mày chờ đó đi.]
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Cô tắt điện thoại, kéo chăn ra.
Suy nghĩ cô dần dần trở lại, cô nhớ tối hôm qua mình đã gặp Thẩm Thụ Diệc ở quán bar, cũng nhớ luôn việc cậu đến đón người đẹp tên Bạch Niệm Lôi. Thì ra cậu ấy có đối tượng.
Có vẻ những gì cậu nói về việc không yêu thời đại học là không đóng khung với cô ấy. Nếu không, sao vừa mới tốt nghiệp là có đối tượng?
Chỉ tại không phải là cô thôi.
Thịnh Văn Ngôn xoa xoa đầu, hơi buồn bực. Tại sao không thích cô? Cô kém như vậy à?
Bên ngoài loé lên tia sấm, cô giật mình, đột nhiên cảm thấy … câu nói này hơi quen tai. Từ từ, có phải hôm qua lúc ở trong xe cô cũng đã nói qua?
“Tôi xinh đẹp như này, sao lại không thích tôi? Không có ai thích tôi cả.”
Có lẽ cô đã nói vậy. Ở trong xe, Thẩm Tại cũng ở đó.
Cô chớp chớp mắt, chạy ra khỏi giường lao vào phòng tắm, nhìn vào trong gương, mặt mộc, quần áo đã đổi thành đồ ngủ.
“Dì Trần——” Thịnh Văn Ngôn chạy xuống lầu.
“Sao vậy cô chủ?” Dì Trần nghe thấy tiếng nói thì đi từ trong bếp ra.
“Ngày hôm qua có người đưa con về ạ?”
Dì Trần: “Đúng vậy, là cậu Thẩm. Tối hôm qua cô uống say lại còn khóc lóc om sòm… Cậu Thẩm đúng là người tốt, cậu ấy giúp tôi đưa cô vào phòng rồi mới đi. Hôm qua tôi tháo trang sức, thay quần áo cho cô, nhưng cô không chịu hợp tác, tôi… “
Dì Trần vẫn luyên thuyên về việc tối hôm qua mình khó khăn như thế nào mới xử lý cô “sạch sẽ”, nhưng cô chưa nghe xong đã đi, trong đầu còn sót lại dáng vẻ điên cuồng khi ở cùng anh vào tối qua.
Cô không quên, cô nhớ rất rõ.
Kỳ thật cô hiếm khi mất kiểm soát sau khi uống rượu, có lẽ là hôm qua uống quá nhiều, sau đó bị kích thích bởi Thẩm Thụ Diệc và cuộc điện thoại Thẩm Tại gọi cho Thịnh Thiên Hòa.
Vì thế khóc như chó trong xe anh.
Thịnh Văn Ngôn sờ mặt mình, gương mặt sạch sẽ, không có dấu vết của nước mắt. Tuy nhiên cô lại cảm thấy những giọt nước mắt nhớp nháp và cảm xúc khi cọ mặt vào quần của Thẩm Tại vẫn còn lưu lại…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-36.html.]
“Cô chủ, cô chủ?”
“Sao? Dì nói gì cơ?”
“Tôi nói là buổi chiều ông bà Thịnh sẽ trở về. Bọn họ bảo tôi nói với cô một tiếng, cơm chiều ăn ở nhà ông bà nội của cô.”
Thịnh Văn Ngôn cau mày: “Con nhất định phải đi à?”
“Nhất định phải đi ạ.”
“Ồ.”
Tâm trạng của cô giảm sút, từ trước đến giờ cô không thích đến chỗ ông bà nội. Nhưng nếu cô không đi, có lẽ sẽ bị nghe lải nhải.
Vì thế vào lúc bốn giờ chiều, cô vẫn lái xe đến nhà cũ của nhà họ Thịnh.
Kỳ thật chuyến đi này chẳng qua là đến ăn bữa cơm xong bị phê bình, sau đó nghe ông bà dặn dò mẹ nhỏ cố gắng để sinh được đứa cháu trai, riết rồi cô cũng thành quen.
————
Nhân khẩu của nhà họ Thịnh ít hơn nhà họ Thẩm. Ông bà nội chỉ sinh ra bố cô, mà hiện tại bố cô chỉ có mình cô.
Trên bàn ăn, năm người đã quây quần.
”Điền Kiều, canh này bổ lắm, con uống nữa đi. Bây giờ con gầy quá, cho nên mới không sinh được con trai đấy.” Bà nội Tôn Phái Bình lại bắt đầu mân mê những loại đồ bổ, làm không biết mệt.
Gần đầy Điền Kiêu mập lên rất nhiều, vì lòng yêu cái đẹp nên bà đã lén giảm cân, nhưng lệnh của người lớn không dám không nghe, đành phải nhận lấy húp một ngụm. Đầu lưỡi vừa chạm vào nước canh đặc sệt, bà đã bị mùi vị làm cho sặc, lộ ra vẻ mặt khó xử.
Tôn Phái Bình thấy vậy liền nói: ”Canh này hơi đắng, con húp từng muỗng thôi là sẽ không thấy khó chịu.”
Điền Kiều cười ngượng: “Dạ.”
Thịnh Văn Ngôn liếc mắt nhìn, không nói nên lời.
”Đứa nhỏ này, lắc đầu cái gì vậy?” Có lẽ biểu hiện của Thịnh Văn Ngôn quá rõ ràng, Tôn Phái Bình đột nhiên nhìn sang.
Cô lười nhác nói: “Không có gì đâu bà, cứ để thuận theo tự nhiên là được, chứ bà ép người làm gì. Hơn nữa mẹ nhỏ cũng không gầy, béo lên thì có lợi ích gì?”
Bà đặt đũa xuống: “Như vậy rồi mà còn không gầy? So với con mới là không gầy. Con nhìn bản thân mình đi, người mỏng như tờ giấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ bị con giày vò hỏng mất.”
Thịnh Văn Ngôn: “……”
Ai mỏng như tờ giấy, mình đầy đặn quyến rũ, nơi có thịt thì có rất nhiều thịt được chưa?
Tôn Phái Bình: “Còn cái gì mà ép buộc? Nhà chúng ta nhất định phải có một đứa cháu trai, bố con cũng cần một đứa. Nếu không, về sau nhà họ Thịnh sẽ làm sao bây giờ? Cho tuyệt hậu luôn sao?”
Từ nhỏ cô đã nghe những lời này, nhưng dù vậy, nghe đi nghe lại vừa bực mình vừa phiền toái, cô nhịn không được: “Con là đồ trang trí đó, không phải con cháu của nhà họ Thịnh, không phải là con của bố con!”
“Văn Ngôn, con nói chuyện với ai vậy?” Ông nội trầm giọng.
Thịnh Văn Ngôn cười lạnh một tiếng: “Dù sao ở trong mắt ông bà, con chưa hề tồn tại.”
Tôn Phái Bình: “Đứa nhỏ này, tính tình sao lại như vậy? Quả thật giống y hệt mẹ của cô. Bà nội có nói cô không phải là con của bố cô à? Bà chỉ nói nhà mình cần một đứa cháu trai, cô lớn từng ấy tuổi rồi còn tranh giành tình cảm với em trai chưa sinh.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tranh giành? Con chỉ nói ——”
“Về sau Thịnh thị phải có người chăm lo, cô là con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, vậy thì có lợi ích gì?”