Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 77

Cập nhật lúc: 2024-09-25 21:59:05
Lượt xem: 55

Về chuyện thích Thẩm Tại, cô cảm thấy không hề khó để mở miệng. Khoảng thời này, cô chưa nói là vì sợ Thẩm Tại cảm thấy đột ngột, cho rằng cô không nghiêm túc làm việc mà lo nghĩ này nghĩ nọ.

 

Cô đang ấp ủ dự định, sau khi để anh thấy cô dốc sức làm việc rồi mới bày tỏ tình cảm, nhưng không ngờ lại bị anh nghe được!

 

Thịnh Văn Ngôn hơi hoảng loạn, cũng không dám gặp Thẩm Tại, chỉ nói với Triệu Thuận Từ, mình có việc phải đi trước rồi đi ngay.

 

Về đến nhà, cả đêm cô trằn trọc khó ngủ, hồi hộp nhưng có chút vui vẻ.

 

Không biết là anh có nghe được gì không, lúc biết mình thích anh, anh sẽ phản ứng thế nào ta? Sẽ cảm thấy khó hiểu? Thẹn quá hóa giận?  Hay giống cô… Cảm thấy phấn khởi?

 

Cả một đêm, đầu óc cứ suy nghĩ bậy bạ không chịu dừng lại, cho nên Thịnh Văn Ngôn mất ngủ. Hôm sau, cô vác đôi mắt gấu trúc đến công ty.

 

“Cô sao vậy?” Vừa vào khu làm việc, Trần Siêu liền hỏi một câu.

 

Thịnh Văn Ngôn đã trang điểm nhẹ, nhưng không che nổi quầng mắt thâm đen. Trần Siêu quan sát hai mắt cô, kinh ngạc nói: “Lượng công việc nhiều đến mức khiến cô phải thức suốt đêm?”

 

Thịnh Văn Ngôn xua tay, gượng cười nói: “Không đâu, tôi ngủ ngon lắm, ha ha.”

 

“Đôi mắt thâm đen này là thế nào?”

 

“Tôi…”

 

“Mang hồ sơ của công ty Thịnh Hòa vào phòng làm việc cho tôi.”

 

Câu nói của cô bị cắt ngang, chỉ thấy Thẩm Tại bước ra khỏi thang máy, mắt nhìn thẳng, đi ngang qua chỗ hai người đang đứng.

 

Cả người cô căng thẳng, lập tức ngồi ngay lại: “Được!”

 

Sau khi anh bước vào, cửa phòng làm việc đóng lại rất nhanh. Thịnh Văn Ngôn thở ra một hơi, vội vàng sắp xếp văn kiện. 

 

Làm xong, cô đi đến cửa văn phòng, giơ tay muốn gõ cửa…

 

Đột nhiên Thịnh Văn Ngôn thấy sợ sệt khó hiểu, thế là cô bỏ tay xuống, nhưng công việc không thể chần chừ được, cô do dự một lát, giơ tay lên… Suy nghĩ vài giây rồi lại bỏ xuống.

 

Thịnh Văn Ngôn! Không được sợ! Dũng cảm lên!

 

“Thư ký Thịnh, tay cô bị gì à?” Trần Siêu nhìn đổi lâu, nghi ngờ hỏi.

 

Thịnh Văn Ngôn giật mình: “… Không!”

 

Cô vội gõ cửa, căng da đầu đẩy mạnh cửa vào. 

 

Lúc này, Thẩm Tại đang ngồi sau bàn làm việc, nghe tiếng cô bước vào, mắt cũng không ngước lên. 

 

Cô thấp thỏm nhìn anh, bước qua đặt hồ sơ lên bàn: “Đây là tài liệu về Thịnh Hòa, tôi đã sắp xếp lại theo trình thứ tự trước sau.”

 

Thẩm Tại ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

 

“Ồ.” Thịnh Văn Ngôn không chớp mắt: “Vậy còn chuyện gì nũa không?”

 

Thẩm Tại: “Không có, cô ra ngoài đi.”

 

“… Oh.”

 

Thẩm Tại hơi cúi đầu, nhìn góc độ này, khuôn mặt anh rất lạnh, màu môi nhàn nhạt, hồng hào đầy đặn, khiến chi vẻ lạnh lùng, khó gần của anh dịu đi đôi chút.

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn anh, cô nghĩ có lẽ anh chưa nghe được gì. Suy đoán này vừa lóe lên đã lập tức bị bác bỏ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-77.html.]

 

Trong nhà họ Thẩm, từ cửa đi ra ngoài thì chỉ có một cái hành lang… Cô và Thẩm Thụ Diệc lại đứng ở cuối hành lang, nếu anh đi qua thì sao không thấy bọn họ được?

 

Anh bình tĩnh thế này, không giống như người đã nghe được. 

 

Thịnh Văn Ngôn nhíu mày, sắp bị sự xoắn xít của mình quấn chết.

 

Vì thế hai ngày sau, mỗi lần nói chuyện với Thẩm Tại, cô đều chú ý vào vẻ mặt của anh, muốn nhìn ra chút gì đó.

 

Thẩm Tại thì vẫn cư xử như bình thường, không có gì khác lạ.

 

“Văn Ngôn, tôi ra ngoài xử lý ít việc, lát nữa sếp có giao cái gì thì cô giải quyết nha.” Vào buổi thứ tư, trước khi đi, Trần Siêu dặn dò cô.

 

Thịnh Văn Ngôn: “Ok… Tôi biết rồi.”

 

Trần Siêu đi chưa được bao lâu, điện thoại trên bàn làm việc của anh ta vang lên. Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng chạy đến bắt máy, nghe Thẩm Tại bảo Trần Siêu vào phòng, thế là cô đẩy cửa văn phòng bước vào.

 

“Sếp Thẩm, thư ký Trần ra ngoài rồi. Anh có chuyện gì không?”

 

Thẩm Tại thấy cô đi vào, hơi ngây người: “Ừ. Chút nữa cô liên lạc với nhân viên bên công ty trí tuệ nhân tạo OI, hẹn thời gian gặp mặt là vào ngày thứ bảy.”

 

“Vâng.” Thịnh Văn Ngôn đứng tại chỗ: “Còn gì không sếp?”

 

“Không.” Thẩm Tại nói: “Cô có thể tan làm.”

 

“Ok.”

 

Thẩm Tại vẫn là Thẩm Tại, không có gì thay đổi.

 

Thịnh Văn Ngôn xoay người chuẩn bị bước ra ngoài, nhưng đi chưa được mấy bước, cơn nghi ngờ trong lòng đã dâng lên đến đỉnh điểm. Cô không muốn rối rắm nữa, cô thật sự muốn hỏi anh. 

 

Nhịn không nổi nữa…

 

“Sếp Thẩm, bây giờ là sáu giờ ba mươi mốt  phút, đã tan làm.” Thịnh Văn Ngôn đã quyết định, tức khắc xoay người lại.

 

Thẩm Tại khó hiểu cô: “Tôi không giữ cô lại tăng ca.”

 

“Được, tôi muốn nói bây giờ không phải giờ làm việc, tôi được nói chuyện riêng tư chứ?”

 

Bình thường, lúc đi làm hoặc đi công tác, Thịnh Văn Ngôn vẫn hay nói mấy câu thừa thải, nhưng hôm nay lại rất chú trọng.

 

Tay phải của Thẩm Tại vẫn còn cầm cây bút ký tên, cây bút đen thoải mái xoay vòng vòng trên đầu ngón tay rồi đáp trên bụng ngón tay.

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn tay anh, hắng giọng: “Chuyện là, hôm sinh nhật Thẩm Thụ Diệc, tôi đã về trước đúng chưa?”

 

“Ừ.”

 

“Lúc về, tôi không thấy anh, anh ở đâu vậy?”

 

“Về phòng trên lầu.”

 

Đôi mắt Thẩm Tại bình tĩnh không gợn sóng, khiến cô càng nhìn càng hồi hộp.

 

“… Vậy còn trước đó?” Thịnh Văn Ngôn nuốt ngụm nước miếng, nói: “Lúc Thẩm Thụ Diệc kéo tôi ra ngoài nói chuyện, sau khi vào nhà… Vân Nghê nói anh có việc tìm tôi. Anh có đi tìm tôi đúng không?”

 

Cây bút vẫn còn xoay, nhưng khi nghe cô nói câu này, cây bút rơi xuống chạm vào mặt bàn, bộp một tiếng rồi dừng lại.

 

Anh không lên tiếng.

Loading...