Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-09-27 17:14:33
Lượt xem: 48
Thịnh Văn Ngôn bẩm sinh đã sở hữu đôi mắt động lòng người. Lúc cười tình ý thầm kín, quyến rũ, khiến người khác không thể rời mắt, lúc tủi thân nhu nhược đáng thương thì hơi nước lan tràn, giống như nếu người khác nói nặng thêm một câu nữa cũng là họ sai.
Thẩm Tại ngẩn người, bất động dời tầm mắt.
“Lấy luận văn ra để nói dối, chơi vui không?” Anh hỏi.
Cô vội lắc đầu: “Không vui, không vui chút nào!”
“Vậy sao cô còn làm?”
“Không phải đâu, tôi chỉ muốn tìm cơ hội để ở cùng với anh thôi…” Dứt lời Thịnh Văn Ngôn bị anh lạnh lùng nhìn thoáng qua, cô cắn môi dưới, vẫn kiên trì nói tiếp: “Thật đấy, lúc đó tôi nghĩ mượn chuyện này để lấy chút sự đồng tình từ anh, để anh ra ngoài ăn bữa cơm với tôi thôi. Ai mà ngờ… Anh thật sự giúp tôi đọc luận văn. “
Thẩm Tại bật cười đáp lại: “Ý cô là tôi sai?”
“Tất nhiên là không rồi.” Thịnh Văn Ngôn nắm lấy tay áo anh lắc lắc: “Không ngờ anh lại quan tâm đến luận văn của tôi đến vậy, tôi thật sự rất cảm động, cho nên đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình. Tôi đúng là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời! Thẩm Tại, nếu không tôi nợ anh lần này nhé? “
Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô: “Tôi thấy bây giờ cô chẳng để tôi vào mắt mà.”
Cô chớp chớp mắt, phản ứng lại: “Ồ… Sếp Thẩm, ông chủ! Tôi mời anh ăn cơm nha, bày tỏ lời xin lỗi của tôi.”
Tâm tư cô rõ như ban ngày.
Thẩm Tại ngả người ra sau, lười biếng lại uy nghiêm: “Không cần xin lỗi, cô lo làm việc chăm chỉđi, đừng có làm ba cái trò diêm dúa nữa là được.”
“Tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”
Nhưng trò diêm dúa, tôi còn muốn, còn dám làm!
Thịnh Văn Ngôn giả vờ ngoan ngoãn: “Vậy bây giờ anh không giận tôi nữa chứ?”
Thẩm Tại: “Đi ra ngoài.”
“Anh không giận chứ?”
Anh lắc đầu: “Ừ, không giận nữa, cô đi ra ngoài đi.”
“Ồ! Được!” Mặt mày cô lập tức hớn hở: “Sếp Thẩm, có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm nha. Không làm phiền anh nữa, tôi đi trước.”
Có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm? Tối nay cô ở đây, không phải đã ăn cơm chung rồi sao?
Thẩm Tại cảm thấy mạch não của cô gái nhỏ khiến anh khá bối rối. Cánh cửa đóng lại, sau khi Thịnh Văn Ngôn rời khỏi phòng sách, nơi này cũng trở nên yên tĩnh.
Anh định tiếp tục làm chuyện của mình, nhưng sự chú ý lại dời đến chiếc bánh cô vừa đem lên, mà lại không mang đi. Chiếc bánh màu đỏ, ở giữa có một quả dâu tây, vẻ ngoài trông rất đáng yêu, mùi bơ ngọt ngào thoang thoảng bay lên. Anh nhìn một lúc, sau đó vươn tay kéo chiếc đĩa qua.
“Tôi tự làm đó.”
Lời nói của cô còn đọng trong tâm trí anh, Thẩm Tại cầm lấy dĩa, cắn một miếng. Vị ngọt mềm mại tan ở đầu lưỡi, lập tức xâm chiếm mọi vị giác…
Anh nghĩ đây không phải khẩu vị của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-88.html.]
——
Hôm nay có Thịnh Văn Ngôn nên Triệu Thuận Từ bảo nhà bếp làm thêm vài món để chăm sóc khẩu vị của cô.
Cơm nước xong xuôi, Thịnh Văn Ngôn và Triệu Thuận Từ ngồi ở khách phòng nói chuyện. Đến hơn tám giờ, cô mới chào tạm biệt bà, chuẩn bị đi về.
“Hôm nay con không lái xe đến phải không?” Bà hỏi.
Thịnh Văn Ngôn: “Dạ, gần đây con sống ở ngoài, bình thường cũng ít lái xe.”
“Vậy để dì gọi người đưa con về.”
Thịnh Văn Ngôn: “Con đi nhờ là được. Sếp Thẩm…”
“Đúng ha, đi nhờ xe.” Triệu Thuận Từ lập tức nhìn Thẩm Thụ Diệc: “Thụ Diệc cũng về nhà, vừa lúc có thể chở con.”
Cô sửng sốt: “Dạ? Không cần không cần. Sếp Thẩm thuận đường với con, con đi ké xe của sếp là được ạ.”
Thẩm Tại phải đi thật, anh định nói gì đó đã bị Triệu Thuận Từ kéo lại. Anh nhìn sang thì nghe bà nói: “Dì có việc muốn nói với Thẩm Tại, con không cần chờ nó đâu. Thụ Diệc, con đưa Văn Ngôn về nhà đi.”
Thẩm Tại: “… Nói gì với con vậy?”
Triệu Thuận Từ lén lút trừng mắt với con trai mình: “Chuyện rất quan trọng.”
Cô sờ sờ mũi: “Thế ạ? Để con bắt taxi, không cần phiền phức đâu.”
“Phiền phức gì chứ? Ở đây khó bắt xe lắm, với lại Thụ Diệc cũng đi về, hai đứa tiện đường mà. Thụ Diệc, sao chưa đi lấy xe?”
Cậu cụp mắt xuống, cảm xúc sâu hút: “Dạ.”
Thịnh Văn Ngôn: “Thật sự không cần đâu…”
Thẩm Thụ Diệc: “Đi thôi.”
Màn đêm đã buông xuống, bãi đậu xe của nhà họ Thẩm được ánh đèn thắp sáng, xe đậu san sát nhau.
Xe của Thẩm Tại đậu bên cạnh xe của Thẩm Thụ Diệc. Màu đen nhám, giống như một con báo hoang đang ngủ say, kiềm nén hơi thở, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm.
Thịnh Văn Ngôn ngồi ở ghế phụ, nhìn chiếc xe ngoài cửa sổ, trong lòng khẽ thở dài, hi vọng của cô lại tan vỡ rồi.
“Thắt dây an toàn.” Thẩm Thụ Diệc thấy cô lưu luyến không rời, đôi mắt đầy hình bóng mình bây giờ đã chuyển thành người khác thì vô cùng ảm đạm.
Cô gật đầu, thắt dây an toàn: “Cảm ơn cậu, làm phiền rồi.”
Cậu nói “Không có gì” rồi khởi động xe.
Chiếc xe thể thao màu trắng tuyết bắt đầu gầm rú, từ từ lái ra khỏi sân. Thịnh Văn Ngôn nhìn ngôi nhà đang xa dần trong kính chiếu hậu, thở ra một hơi.
Thẩm Thụ Diệc hết lòng chú ý tới Thịnh Văn Ngôn. từng cử động nhỏ của cô, cậu đều cảm nhận được. Thấy cô buồn bực không vui, cậu siết c.h.ặ.t t.a.y lái, có hơi không nhịn được: “Chú ấy sẽ không thích cậu đâu.”