Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-12-12 11:17:46
Lượt xem: 20
Hầu hết đồ ăn vặt mà Chu Trừng mua về đều bị Trần Lan Thanh và mấy người khác phân chia với nhau. Bởi vì đều là bạn bè có quan hệ khá thân với Nguyễn Khê và họ cũng biết được tin tức một cách nhanh chóng cho nên họ không hề cảm thấy có gánh nặng trong lòng khi ăn mấy đồ ăn vặt này.
Ngay cả Trần Lan Thanh cũng cảm thấy cái người Chu Trừng này khá ổn, cô ấy vừa uống nước vừa nói với Nguyễn Khê: "Tớ nghĩ cậu ấy muốn tán cậu thông qua bạn bè thân thiết của cậu, có lẽ Lục Vân Triết đã nghĩ ra cách này cho cậu ấy. Tớ vừa mới nhìn thấy bọn họ đi cùng với nhau vào cửa hàng bán đồ ăn vặt."
Nguyễn Khê nghe vậy thì dở khóc dở cười: "Không phải là cậu không thích cậu ấy sao? Tại sao cậu vẫn ăn đồ ăn vặt mà cậu ấy mua vậy?"
Trần Lan Thanh trả lời với vẻ nghiêm túc: "Cậu ấy đã mua rồi, nếu tớ không ăn thì không phải là không nể mặt cậu ấy sao? Không nể mặt cậu ấy chính là không nể mặt cậu và không nể mặt cậu thì chính là không cho chính tớ mặt mũi."
Đối với những lời lẽ ngụy biện này, vậy mà Nguyễn Khê còn cực kỳ tán thành: "Cậu nói vậy cũng đúng."
"Nhưng mà, đây cũng là biểu hiện rằng cậu ấy đang chột dạ!” Trần Lan Thanh nhớ đến chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay, cô ấy lập tức cảm thấy tức giận: "Cậu thử nghĩ lại mà xem, nếu như ngay từ đầu Chu Trừng kiên quyết từ chối Tiêu Toàn thì liệu nhỏ đó sẽ còn có thể kiên trì suốt một thời gian dài như vậy được không? Nói không chừng cậu ấy đã khiến nhỏ đó ảo tưởng cái gì đó, và nhỏ đó lại còn đan khăn quàng cổ nữa. Thật đúng là rảnh rỗi mà, nhỏ đó không chỉ đã lên lớp mười hai mà còn đan khăn quàng cổ trong thời gian ở Mỹ nữa chứ, nếu tớ là bố mẹ của nhỏ đó thì tớ sẽ cực kỳ tức giận!"
“Cậu cũng không thể nói như vậy được.”
Nguyễn Khê có thể hiểu rất rõ ràng: "Dù sao nhỏ cũng là con gái, cậu bảo Chu Trừng không cho nhỏ đó một chút mặt mũi nào thì cũng không tốt lắm. Lẽ nào bảo cậu ấy mắng nhỏ té tát ư? Cậu không nghe thấy cậu ấy nói sao? Cậu ấy đã từ chối nhỏ đó rất nhiều lần rồi, nhưng nhỏ không nghe."
Trần Lan Thạnh thở dài một cái: "Nói vậy thì cũng không sai, nhưng mà tớ vẫn cảm thấy khi đổi mặt với một cô gái mà mình không thích thì nên tàn nhẫn hơn một chút." Cô ấy chợt nhớ tới điều hay gì đó, rồi nói với giọng điệu hưng phấn: "Anh họ của cậu đã làm chuyện này rất tốt đấy.
Trước đây không phải là đám người Diệp Huyên Linh đã theo đuổi anh ấy rất nghiêm túc sao? Nhưng cuối cùng tớ nghe nói rằng anh ấy đã mắng họ một trận... Bây giờ Diệp Huyên Linh đã ngoan ngoãn rồi, không còn còn lên lớp A10 nữa và còn lập tức trốn khi nhìn thấy anh họ của cậu, chắc là do sợ anh ấy."
Nguyễn Khê không thể không mỉm cười: "Thật sự rất muốn để cho cậu gặp phải loại chuyện này, cậu chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-63.html.]
Trần Lan Thanh tiến lại gần, nói với vẻ mặt hóng chuyện: "Cái đấy thì chưa chắc, nếu là bạn gái của anh ấy thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, ít nhất thì cũng không cần phải tự mình ra tay, một mình anh ấy có thể giải quyết được hết những cô gái đang tương tư anh ấy! Nhưng mà cậu có thể bật mí cho tớ biết là anh họ của cậu đã có bạn gái chưa được không?"
“Tớ không biết.” Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn thực sự không thân với nhau lắm. Trước kia anh luôn ở Bắc Kinh, cho nên có trời mới biết được là anh đã có bạn gái hay chưa.
“Tớ cảm thấy nếu yêu đương với anh họ của cậu thì chắc chắn là rất phấn khích và vui vẻ.” Trần Lan Thanh thở dài: "Nhưng mà tớ không dám đứng ở trước mặt anh ấy, cậu đừng xem anh họ của cậu là nam thần, bây giờ chỉ có dũng sĩ mới thực sự dám đi đến đứng trước mặt anh ấy thối và không có nhiều người như thế đâu.
Nguyễn Khê chỉ cười và không nói gì.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày trời đều đổ mưa, học sinh ngoại trú sẽ không ở lại trường tự học đến tối muộn. Khi tiếng chuông tan học vang lên, tất cả mọi người đều đứng dậy thu dọn sách vở và về nhà tìm mẹ.
Sau khi Chu Trừng nghe ngóng được rằng Ba Ba đã trở lại ký túc xá dành cho giáo viên, cậu ấy lập tức cố tình làm chậm động tác của mình và muốn đưa Nguyễn Khê về nhà.
Nguyễn Khê biết nhất định là Chu Trừng muốn giải thích mọi chuyện với mình.
Cô chỉ là đang nghĩ xem bản thân nên dùng thái độ như thế nào để giải quyết vấn đề này.
Mặc dù cô biết cách mà Chu Trừng xử lý không có gì sai và trong lòng cô cũng không cảm thấy đó là vấn đề lớn, nhưng nếu cô thực sự bày tỏ suy nghĩ thật của mình thì bây giờ Chu Trừng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và cũng sẽ rất vui vẻ vì cô đã tin tưởng cậu ấy như vậy. Nhưng nếu như một ngày nào đó cậu ấy nhớ đến chuyện này thì liệu cậu ấy có nghĩ rằng đây là biểu hiện của việc cô không quan tâm đến cậu ấy
không? hong? Nguyễn Khê không muốn để lại bất cứ tai họa ngầm gì trong mối quan hệ giữa cô và Chu Trừng.
Nhưng nếu không tha thứ mà chất vấn với vẻ đau lòng thì rõ ràng là cũng không phù hợp với tính cách của cô…