Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-12-12 11:19:05
Lượt xem: 19
Trong lòng Chu Trừng cũng rất căng thẳng, mấy lần cậu ấy muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì, vì vậy cậu ấy chỉ có thể im lặng.
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Khê không chịu nổi nữa, cô chủ động hỏi: "Em nghe Lan Thanh nói rằng thật ra đã một thời gian dài Tiêu Toàn không tới tìm anh nữa. Tại sao lần này nhỏ lại đột nhiên tới vậy?"
Chu Trừng do dự một chút, rồi cậu ấy vẫn lựa chọn nói ra sự thật: "Tuần trước có một trận mưa lớn, ở trong xe anh nhìn thấy nhỏ đó. Nhỏ đó không có ô, đang đi trên đường một mình và cũng không bắt được xe..."
Nguyễn Khê nhíu mày: "Cho nên anh đưa nhỏ về nhà sao?"
Chu Trừng vội vàng lắc đầu: "Không có không có. Anh chỉ đưa cái ô cho nhỏ đó thôi."
Ô. Vậy thì đó không coi là quá mức và vẫn có thể tha thứ được.
Nguyễn Khê biết Chu Trừng cũng không phải là một người ấm áp, nhưng cậu ấy là một học sinh trung học điển hình, cậu ấy không thể làm ngơ khi nhìn thấy bạn học cùng trường không có ô và phải dầm mưa. Nhưng cậu ấy sẽ không đề nghị Tiêu Toàn lên xe, và càng không đưa nhỏ đó về nhà. Điều duy nhất mà cậu ấy có có thể làm chính là đưa một cái ô cho nhỏ đó, và đấy cũng là xuất phát từ tình cảm giữa những người bạn học với nhau.
"Có phải anh đã làm gì sai rồi đúng không?" Chu Trừng nhận ra và hỏi.
Nguyễn Khê lắc đầu và mỉm cười: "Không có."
Chu Trừng có làm gì sai không? Bình tĩnh mà xem xét thì cậu ấy không làm gì sai cả. Từ đầu đến cuối cậu ấy cũng chưa bao giờ thích Tiêu Toàn, và khi đối phương thổ lộ tình cảm với cậu ấy thì cậu ấy cũng từ chối một cách rất kiên quyết.
"Vậy thì anh phải làm gì đây?" Chu Trừng hỏi tiếp.
Nguyễn Khê suy nghĩ một chút, sau đó cô nhìn cậu ấy và mỉm cười: "Anh tự nghĩ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-64.html.]
Chu Trừng nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
"Em cũng không biết.” Nguyễn Khê khoanh tay: "Chờ đến khi anh biết mình nên làm như thế nào mới là tốt nhất thì cho dù sau này anh có ra nước ngoài, em cảm thấy em cũng không cần phải lo lắng về cái gì nữa rồi."
Nghe Nguyễn Khê nói như vậy, đầu tiên là Chu Trừng sửng sốt, rồi sau đó làm gì cũng không thể nhịn được mà cong môi nở nụ cười, cậu ấy gật đầu nói: "Được rồi. Anh sẽ tự nghĩ!"
Trong khoảng thời gian này cậu ấy phải cố gắng nhiều hơn so với trước kia. Mặc dù cậu ấy biết rằng khả năng thi đỗ vào cùng một trường đại học với Nguyễn Khê là cực kỳ nhỏ bé, nhưng cậu ấy thực sự muốn cố gắng hơn một chút vì bản thân và tương lai của hai người. Cậu ấy không muốn suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhưng bây giờ, khi Nguyễn Khê nhắc đến nó như thế, cậu ấy không những không cảm thấy mất mát mà trái lại còn cảm thấy có một nguồn năng lượng mà cậu ấy không thể diễn tả được.
Đúng vậy, sau này. Họ có sau này.
***
Giang Dịch Hàn đã đưa nhóm đàn em từ trường Trung học phổ thông số một đến trường Trung học phổ thông số bốn.
Gần trường Trung học phổ thông số bốn cũng có nhà máy thép bỏ hoang. Dù sao thì đều là học sinh cuối cấp và mặc dù còn trẻ tuổi bồng bột nhưng cũng không air ai muốn gây ra tiếng động quá lớn, cho nên họ không mang theo ống thép chứ nói gì đến dao. Giang Dịch Hàn thật sự đánh nhau rất giỏi, hơn nữa đám người của trường Trung học phổ thông số bốn cũng không có chuẩn bị gì cho nên họ nhanh chóng bị đánh cho ngã ra trên mặt đất.
Sau khi yêu cầu đám người của trường Trung học phổ thông số bốn trả lại số tiền cướp được từ các học sinh của trường Trung học phổ thông số một, Giang Dịch Hàn lập tức buông tha cho họ.
Là một trường Trung học phổ thông trọng điểm, nhưng sức chiến đấu của trường Trung học phổ thông số một không bằng trường Trung học phổ thông số bốn và trường Trung học phổ thông số năm. Trong suy nghĩ của các trùm trường ở hai trường trung học phổ thông này, họ cảm thấy học sinh của trường Trung học phổ thông số một là những con mọt sách và hầu hết đều là những quả hồng mềm, cho nên họ luôn có thói quen phô trương sức mạnh của mình trước mặt học sinh của trường Trung học phổ thông số một và nhân tiện còn đòi phí bảo vệ.
Mà ban đầu trùm trường của trường Trung học phổ thông số một chỉ biết ra vẻ ta đây ở trong trường học. Sau một thời gian dài, điều này đã trở thành thói quen, nhưng ai có thể ngờ rằng chưa đầy hai tháng kể từ khi Giang Dịch Hàn đến, anh ấy đã tiêu diệt được Quản Phong của trường Trung học phổ thông số năm rồi.
Trùm trường của trường Trung học phổ thông số bốn cũng không ngờ rằng đám đàn em của mình lại đi thăm dò điểm mấu chốt của Giang Dịch Hàn như vậy. Vốn dĩ cậu ta nghĩ rằng Giang Dịch Hàn sẽ không quan tâm đến mấy chuyện như thế này, dù sao thì lần này số tiền mà cậu ta lấy cũng không nhiều, chỉ có mấy trăm tệ... Nhưng đâu ai ngờ được rằng vậy mà anh lại tìm đến đây.
Khi Giang Dịch Hàn và Hoắc Văn Đạt tạm biệt nhau ở ngã tư, có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ ở bên đường.