Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 68

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:38:46
Lượt xem: 25

Nguyễn Khê đúng là quán quân tán thủ, cô không nói dối chuyện này, đương nhiên cũng chỉ có vài người biết.

 

Một khuôn mặt xinh đẹp quả thật là điều quý giá mà ông trời ban cho, nhưng cũng sẽ rước lấy không ít phiền toái.

 

Kiếp trước, Nguyễn Khê đã phải chịu đựng những điều này. Lúc ấy cô vừa học đại học, vừa tham gia các hoạt động xã hội, luôn tập trung theo đuổi đối tượng mà không hề để ý đến những ánh mắt hèn hạ của người khác.

 

Có một hôm, cô trở về về ký túc xá trên một con đường nhỏ, kết quả là có một đàn anh bám đuôi, nếu không phải lúc ấy có người đi qua thì chắc chắn cô đã bị đàn anh kia quấy rối rồi. Sau sự việc này, cô đã đăng ký học Taekwondo, con người ít nhất cũng phải có khả năng tự bảo vệ mình, không phải sao?

 

Ở kiếp này, khi biết mình có khuôn mặt giống hệt kiếp trước, cô đã chủ động nói với bố mẹ là sẽ đăng ký lớp học. Lúc đó việc học của cô cũng không gấp gáp, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian, cô lại nói muốn đi học tán thủ khiến cho mẹ Nguyễn sợ hãi, dù sao là một người mẹ, bà vẫn luôn hy vọng rằng con gái mình sẽ phát triển các sở thích như khiêu vũ và hội họa.

 

Chẳng qua hai vợ chồng không thể lay chuyển được con gái nên chỉ đành đăng ký vào lớp học tán thủ mà nước mắt lưng tròng. Vừa đến lớp học, phát hiện con gái mình lọt thỏm giữa một đám củ cải nhỏ, họ lại càng muốn khóc.

 

Nguyễn Khê học hành rất nghiêm túc, còn đại diện cho lớp sơ cấp của võ quán tham gia thi đấu, đoạt chức vô địch, cúp vẫn đang được trưng bày trong tủ sách.

 

Sau này, khi lớn hơn một chút, cô phải đối mặt với vấn đề thi vào trường cấp hai trọng điểm nên cô đã dừng việc học tán thủ, bắt đầu tập trung vào việc học của mình.

 

Nhưng mỗi lần đến kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông, cô đều sẽ đến võ quán luyện tập với sư phụ để tìm lại cảm giác.

 

Người học tán thủ không phải bất khả chiến bại như trong tiểu thuyết võ hiệp, chẳng qua người ta sẽ biết được nhiều kỹ năng hơn so với người bình thường, ít nhất khi gặp phải vấn đề gì đó sẽ không bị động, câu thêm thời gian cho bản thân.

 

Đương nhiên nó cũng có lúc hữu dụng trước, chẳng hạn như bây giờ, nếu Giang Dịch Hàn còn muốn so đo, cô sẽ trực tiếp đấu võ.

 

Động chỉ dĩ tình hiểu chỉ dĩ lý* vô dụng, thì dùng nằm đ.ấ.m vậy.

 

*Dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng cảm tình làm người ta cảm động Cho dù anh cao hơn cô, sức mạnh của anh cũng lớn hơn cô, nhưng anh có vị trí c.h.ế.t người, còn cô thì không.

 

Giang Dịch Hàn nghe những lời này của Nguyễn Khê, sau một khoảng thời gian vẫn chưa hết bàng hoàng.

 

"Này nhóc, cậu nghe cho rõ đây, đừng động vào chuyện của tớ, tớ đã hại Chu Trừng, không phải là cậu." Nguyễn Khê khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn anh: "Hôm nay tớ sẽ giải thích cho cậu, cậu có hiểu tớ đang nói gì không?

 

Nếu cậu lại nhúng tay vào chuyện của tớ, tớ sẽ cho cậu thấy lòng dạ độc ác của phụ nữ."

 

Sau khi nói xong lời này, Nguyễn Khê đứng dậy, đi về phía lối ra của con hẻm nhỏ.

 

Giang Dịch Hàn sững sờ tại chỗ, ngây ngốc hết nửa ngày trời. Người vừa rồi là ai vậy? Em gái song sinh của Nguyễn Khê phải không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-68.html.]

 

Chẳng trách Giang Dịch Hàn bị sốc như thế, đó là bởi vì tính cách bình thường mà Nguyễn Khê dựng lên đã ăn sâu vào suy nghĩ của người khác. Cô là một học sinh giỏi ngoan ngoãn hiểu chuyện, là hoa khôi xinh đẹp và trong sáng của trường, một người đẹp có trái tim lương thiện, không giả tạo cưỡng ép. Bây giờ cô lại đột nhiên nói rằng mình là một nhà vô địch tán thủ, còn nói ra những lời đe dọa như thế, nếu kèm theo một điếu t.h.u.ố.c lá thì cô chẳng khác gì trùm trường của trung học phổ thông số một!

 

Anh chắc chắn đã gặp chuyện rồi!

 

Giải quyết xong chuyện này, Nguyễn Khê cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

 

Quả nhiên, sáng hôm sau lúc ra ngoài chạm mặt Giang Dịch Hàn, thằng nhóc này thậm chí còn không thèm nhìn cô, cứ thế phóng xe đap đi mất.

 

Nguyễn Khê ngồi trên xe buýt thở dài, nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt, cô ấy sẽ chẳng muốn bộc lộ con người thật của mình trước mặt Giang Dịch Hàn đâu. May mắn là Giang Dịch Hàn không phải đối tượng của cô, bằng không những hành động của cô trong khoảng thời gian này không biết sẽ đi đến đâu.

 

Thực sự, cô đã gặp quá nhiều người trong hai kiếp sống của mình, Chu Trừng chỉ đơn giản là một người bạn trai và cũng là người chồng được sắp đặt sẵn cho cô!

 

Không phải cô chưa từng gặp ai giàu hơn Chu Trừng, nhưng họ đều có những khuyết điểm mà cô không thể chịu được, chính vì gặp được người như Chu Trừng quá khó, cho nên, Nguyễn Khê không cam lòng để bất cứ kẻ nào xen vào giữa cô và Chu Trừng rồi phá đám. Sau kỳ kiểm tra hàng tháng, cả giáo viên và học sinh đều không cảm thấy yên tâm, ngược lại họ càng lo lắng hơn.

 

Ba Ba nổi khùng, đề nghị với nhà trường rằng lớp ông sẽ rút lui khỏi hoạt động tranh cử báo bảng đen, phía sau bảng đen được tô đậm bằng phân, tàn nhẫn cho biết còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Ba Ba tìm thấy Nguyễn Khê, ông đưa cho cô ấy một mảnh giấy và nói: "Đây là điểm xét tuyển của một số trường đại học, trong những ngày này, em có thể chép lại nó lên bảng lúc rảnh rỗi."

 

Nguyễn Khê viết văn rất giỏi, ngày trước nếu không phải Ba Ba sợ cô không có thời gian học tập thì không chừng mỗi một kỳ viết báo tường cô đều sẽ tham gia.

 

Tan học, Nguyễn Khê làm theo lời của thầy. Cô cầm giấy, phấn viết và băng ghế đi ra phía sau.

 

Những học sinh đang nghỉ ngơi trong lớp đều nhìn về phía cô.

 

Khi Nguyễn Khê đứng trên băng ghế và viết điểm xét tuyển của Đại học Thanh Hoa năm ngoái, một số học sinh bắt đầu rên rỉ: "Ba Ba không có nhân tính!"

 

"Ba Ba điên rồi!"

 

Trên cả hai phương diện thì chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm xét tuyển của một số trường đại học lần lượt được viết, và điểm số vẫn được tô đậm bằng phấn đỏ.

 

Tuy rằng mọi người trong lớp đều kêu la, nhưng phải công nhận rằng chiêu này của Ba Ba thật sự rất hữu dụng, chẳng khác gì một chiếc búa kim cương, đánh trúng thì hoa mắt nhưng lúc sau lại càng thêm phấn chấn.

 

A, vì tương lai mà phấn đấu!

 

Không cay đắng hay mệt mỏi thì năm cuối cấp sẽ rất vô vị! Không tranh đua không cố gắng, chẳng khác nào sống một cách uổng phí!

Loading...