Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-12-15 23:00:22
Lượt xem: 21

Chủ nhiệm lớp năm cuối có quan hệ khá tốt với Ba Ba, có Ba Ba đi đầu, học sinh cuối cấp quang minh chính đại rút khỏi hoạt động bảo bảng, điều này khiến giáo viên và học sinh đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Các lớp khác cũng có cách học riêng, họ hỏi Ba Ba danh sách điểm xét tuyển của các trường, rồi bị yêu cầu học sinh trong lớp chép lên bảng.

 

Mặc dù bây giờ mới là giữa tháng mười, sang tháng sáu năm sau mới thi đại học, nhưng tính ra còn hơn nửa năm mà ai nấy đều đã bắt đầu thấy căng thẳng.

 

Mai Ích Xuyên không muốn tạo áp lực quá lớn cho học sinh, nhưng chủ nhiệm lớp mười đã chủ động đề cập, thân là giáo viên chủ nhiệm, thấy tụi học sinh luôn có ý chí tiến tới như vậy thì ông rất cảm động, bỗng chốc lại nghĩ tới Giang Dịch Hàn.

 

Thẳng thắn mà nói, ông vẫn cảm thấy hổ thẹn với cậu học sinh này. Ông đã cố ý hỏi giáo viên các môn khác nhau, nhưng họ đều nói rằng cậu ấy ay cũng không không tệ lắm, hơn nữa có Nguyễn Khê bảo đảm, ông nghĩ rằng ông thật sự đã hiểu lầm Giang Dịch Hàn. Tuy ông chưa có nói gì cả, nhưng là một giáo viên thì đó chính là một sai lầm lớn nếu không tin tưởng học sinh của mình.

 

Mai Ích Xuyên đặc biệt yêu cầu Giang Dịch Hàn đến văn phòng để nói chuyện sau giờ học, cũng nhân tiện nhận lỗi với anh, đương nhiên, ông đã dọn văn phòng trước đó, và không có giáo viên nào khác trong văn phòng vào lúc này.

 

"Khát nước không, cái này cho em uống.” Mai Ích Xuyên cố ý gọi cơm hộp, đặt vài cốc trà sữa và bánh quế trứng.

 

Điều này ông cũng được học từ Ba Ba.

 

Giang Dịch Hàn lắc đầu: "Thưa thầy, em không khát." 

 

Mai Ích Xuyên chỉ vào bánh quế trứng nam việt quất được bọc trong túi giấy: “Em đói không, cái này cho em." “Thầy à, em không đói bụng, thầy tìm em có chuyện gì vậy?"

 

Giang Dịch Hàn càng lịch sự, Mai Ích Xuyên lại càng khó mở miệng, cuối cùng ông đành khẽ cắn môi nói: "Giang Dịch Hàn, sau mỗi kỳ thi hàng tháng đều phải điều chỉnh chỗ ngồi, em muốn ngồi chỗ nào có thể nói với thầy."

 

"Em hiểu ạ."

 

“Vậy được, thầy cho em ngồi ở giữa, gần bảng đen hơn một chút, như vậy em sẽ có thể nhìn thấy bài giảng rõ ràng hơn."

 

Giang Dịch Hàn cảm thấy bối rối, hoàn toàn không hiểu ý của thầy chủ nhiệm. Trông ông có vẻ nhạy cảm và dễ xúc động, nhưng sao ông lại làm những chuyện như thế.

 

Sau khi Mai Ích Xuyên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ông mới xấu hổ nói: "Kỳ thi lần này em làm rất tốt, lúc trước thầy đã hiểu lầm em, thầy thật sự rất xin lỗi, là một giáo viên, thầy nên tin tưởng học sinh của mình, điều này thầy chưa làm được. Giang Dịch Hàn, em yên tâm, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

 

Ô, thì ra là vì chuyện này, anh còn tưởng là chuyện gì khác. Giang Dịch Hàn không quan tâm lắm: “Không sao ạ. Thầy cũng không cần để trong lòng."

 

Ngay khi vừa mới chuyển trường đến đây, anh đã gây gổ đánh nhau, rồi lại còn trở thành trùm trường, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ rằng anh ấy dốt nát, kém cỏi, vô học.

 

Vậy mà kì thi vừa rồi anh bỗng nhiên đứng thứ hai mươi lăm trong lớp, giáo viên nghi ngờ trong lòng là chuyện bình thường, anh thật sự chẳng để ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-69.html.]

Chỉ là, những lời này của Mai Ích Xuyên khiến anh nghĩ tới Nguyễn Khê. Người khác nghi ngờ anh, anh có thể hiểu được, cũng sẽ không tức giận, nhưng lúc cô ấy hỏi anh như vậy, anh lại nổi trận lôi đình, cơn tức giận trong lòng cứ ngày một tăng lên.

 

"Cảm ơn em, Giang Dịch Hàn, nếu sau này em gặp khó khăn trong học tập và cuộc sống, em có thể tìm đến thầy, thầy sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ em.”

 

Khi Giang Dịch Hàn nghĩ đến Nguyễn Khê, anh liền nghĩ tới những hành động khó hiểu của cô.

 

Anh biết, mục tiêu của Nguyễn Khê là Thanh Bắc, nếu cô cứ phát huy như thường lệ trong kỳ thi đại học thì về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

 

Không hiểu tại sao, anh đột nhiên như ma xui quỷ khiến, cất tiếng hỏi: “Thưa thầy, với thành tích của em, muốn thi vào Thanh Bắc..."

 

Anh còn chưa nói xong, Mại Ích Xuyên đã nhìn anh ta với một khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi: "Hả?"

 

Thôi bỏ đi. lời còn lai Giang Dịch Hàn không dám nói tiếp vì xấu hổ. Anh cảm thấy điều anh vừa nghĩ tới thật kỳ lạ.

 

Sở dĩ Thanh Bắc nằm ngoài tầm với là vì có rất ít người vượt qua kỳ thi hàng năm, mà những người vượt qua đều là học sinh giỏi ưu tú nhất.

 

Thành tích trước kia của anh đúng là khá tốt, nhưng về cơ bản anh vẫn có cách biệt với Thanh Bắc. Sự chênh lệch này không phải là thứ có thể xóa bỏ chỉ trong nửa năm cố gắng.

 

Giang Dịch Hàn suy nghĩ một lúc rồi lại nói: "Thưa thầy, hay là thầy xem giúp em, với triển 1 vọng vọng về v thành tích hiện tại và những nỗ lực của em thì em có thể nộp hồ sơ vào trường đại học nào."

 

Mai Ích Xuyên không ngờ rằng Giang Dịch Hàn có ý chí phấn đấu như vậy, ông lập tức đáp: "Được, không thành vấn đề! Ngày mai thầy sẽ thu xếp cho em."

 

Giang Dịch Hàn nói thêm: "Không cần các tỉnh và thành phố khác, chỉ ở Bắc Kinh thôi ạ."

 

Tốt nhất nên ở gần Thanh Bắc một chút.

 

Mai Ích Xuyên đồng ý: "Được được, không thành vấn đề.”

 

Sau khi đi ra khỏi văn phòng giáo viên, Giang Dịch Hàn - người tỉnh táo lại nhờ một cơn gió thổi qua - mới nhận ra rằng mình đúng là một tên ngốc.

 

Anh không hề muốn quay lại Bắc Kinh, rõ ràng ý định ban đầu của anh là đi học đại học ở một nơi thật xa Bắc Kinh, còn bây giờ thì sao? Có khác gì bị điên không cơ chứ. 194

 

Giang Dịch Hàn nhận ra điều gì đó, sau lại tự an ủi bản thân, từ nhỏ anh đã sinh ra và lớn lên ở ở Bắc Kinh, hiểu rõ đến mức không thể nào thân thuộc hơn, thế nên chẳng có gì khó hiểu khi anh muốn quay trở về Bắc Kinh.

 

Sau khi tự an ủi bản thân như vậy, Giang Dịch Hàn lại cảm thấy mình không ngốc chút nào.

Loading...