Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-12-17 21:32:15
Lượt xem: 17
Sau khi nghe xong, Chu Trừng không biết phải nói gì mới tốt.
Lục Vân Triết lại nói: "Cho nên, trong mấy tháng này, dù cậu nhịn không được cũng phải kiềm chế, yêu cầu hacker phải luôn chú ý tới các bài đăng trên diễn đàn trường.
Một khi có bài đăng hot về cậu và à Nguyễn Khê, Khê, cậu phải tìm người hack ngay, đừng để Ba Ba biết chuyện của hai người, nếu không Ba Ba sẽ ăn tươi nuốt sống câu. Tớ không nói đùa đâu nha." Chu Trừng gật đầu: "Tớ biết rồi."
Dù sao cậu và Nguyễn Khê còn có thời gian sau này, hiện tại cũng không vội. Chờ khi họ thi đại học xong, bố mẹ và thầy cô sẽ không thế xen vào, cũng không có lập trường để quản họ nữa.
Khi Nguyễn Khê quay lại, trên tay cô cầm một ly trà trái cây, sắc mặt cũng rất phức tạp.
Trong khoảng thời gian này, cô và Giang Dịch Hàn đừng nói là giao tiếp qua lời nói, thậm chí còn không có trao đổi ánh mắt và cô cũng không biết tình hình gần đây của anh. Ba Ba nói hiện tại anh đang rất chăm chỉ nghiêm túc học tập, cố gắng ôn tập cấp tốc những kiến thức trọng tâm... À, cô còn tưởng tượng ra hình ảnh anh ngồi học mà đầu thì đội mũ sắt, treo cổ lên xà, mũi khoan xoẹt vào đùi, càng nghĩ càng thấy xa lạ nhưng cũng vừa lòng.
Nguyễn Khê đưa trà trái cây cho Trần Lan Thanh.
Trần Lan Thanh nhìn vào nhãn hiệu dán trên thành cốc, mặt trên viết đơn vị giao hàng.
Học sinh trường THPT số 1 không thể gọi đồ ăn bên ngoài, ngay cả khi giáo viên kêu cơm hộp, cũng phải tự mình đến phòng bảo vệ để lấy.
Hơn nữa, Nguyễn Khê vừa mới bị Ba Ba gọi ra ngoài, vẻ mặt Trần Lan Thanh như thấy quỷ: "Đừng nói với tớ đây là đồ Ba Ba mua cho cậu."
Nguyễn Khê lắc đầu: "Không phải Ba Ba." Trần Lan Thanh thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy ống hút.
"Là Mai Mai mua."
Trần Lan Thanh suýt thì bị sặc: "What?"
Lớp 12 năm nay, giáo viên chủ nhiệm nổi tiếng nhất đương nhiên là Ba Ba, nhưng Mai Mai cũng không hề kém cạnh.
Mai Mai là một người sống rất tình cảm, ông còn rất thích văn học thơ ca. Về cơ bản, mỗi một tờ báo mà trường phát ra cũng có bài văn do ông ấy viết. Ngày thường, ông ấy đối xử với các học sinh cũng rất vui vẻ, hòa nhã. Nghe nói trước đây ông ấy từng làm chủ nhiệm một lớp, trong lớp đó có mấy học sinh cá biệt. Ở tuổi dậy thì thường có cái suy nghĩ bố mày là nhất, nhưng đối với Mai Mai họ lại tâm phục khẩu phục. Mặc dù họ không nghiêm túc học tập và thi vào trường đại học tốt như Mai Mai mong muốn, nhưng mỗi người đều có tương lai không tôi.
Khi ông ấy làm chủ nhiệm của khối 10, đầu óc của ông lúc nào cũng phiền muộn, giống như Đường Tăng đang tụng kinh. Có một học sinh mắc hội chứng tuổi dậy thì, nói muốn đánh ông ấy, kết quả mọi người còn chưa kịp đứng ra can ngăn, cậu ta đã i bị những người trùm trường tốt nghiệp năm đó tìm đến trò chuyện về nhân sinh... Tóm lại, Mai Mai hoàn toàn được coi như là một huyền thoại ở trường THPT số một.
Cuối cùng thì với tâm trạng phức tạp, Trần Lan Thanh cũng uống hết cốc trà trái cây này.
Cô ấy vừa uống vừa xúc động, mím môi: "Tớ thấy lúc cậu bị Ba Ba kêu ra ngoài, người kia lập tức căng thẳng, có lẽ bị dọa sợ rồi."
Nguyễn Khê liếc nhìn Chu Trừng. Sau khi có kết quả kiểm tra tháng, chỗ ngồi đã được điều chỉnh lại, nhưng cô vẫn ngồi rất gần Chu Trừng, rõ ràng là Ba Ba cũng không để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-71.html.]
Thành tích của Chu Trừng không phải là tốt nhất trong lớp, nhưng mỗi lần chỗ ngồi đều không tồi, Nguyễn Khê nghĩ hắn là do bố mẹ cậu ấy đã chào hỏi Ba Ba.
Haiz, nghĩ đến chồng tương lai bởi vì chút việc nhỏ mà lo lắng đề phòng làm Nguyễn Khê cảm thấy hơi đau lòng.
Trong suy nghĩ của giáo viên và phụ huynh, yêu sớm giống như một tai họa ghê gớm, vì vậy đối với học sinh mà nói, giáo viên chẳng phải là hung thần hay sao?
Được rồi, tuổi tâm lý của cô tương đương với tuổi trưởng thành của Chu Trừng, cho nên so với cậu ấy, tâm lý hiện tại của cô có thể nói là bình tĩnh đến mức Phât hê.
Rõ ràng bạn cùng bàn đã thuyết phục Chu Trừng phải giữ thái độ ôn hòa, nên cậu vẫn nghĩ đến những chuyện trao đổi trước đó. Vì vậy cậu liền lấy lý do hỏi đề, nhân cơ hội nói với Nguyễn Khê: "Ngày mai sau khi tan học em có thời gian không?"
Nguyễn Khê suy nghĩ một chút, không có trả lời mà trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì sao?" 9409
“Ừm.” Chu Trừng gật đầu: "Anh muốn mời mấy người bạn của em đi ăn bữa cơm. Bây giờ thời tiết lạnh, chúng ta đến ăn HaiDiLao thì sao?"
Nguyễn Khê nhận thấy Chu Trừng thực sự là một fan trung thành của HaiDiLao.
Cô nghi ngờ nhìn cậu ấy: "Mời ăn cơm?"
Chu Trừng hơi xấu hổ nói: "Anh muốn lấy lòng bạn thân của em, anh cũng không mong đợi họ nói lời tốt đẹp về anh, chỉ cần đừng nói xấu anh là được" Lời này vừa nói ra, vội nói thêm: "Ừm, em nghĩ thế nào? Anh nahe em."
Không thể không nói, khi cậu ấy nói một câu "Anh nghe em" đã thể hiện trình độ lấy lòng Nguyễn Khê rất thượng thừa.
Có thể tìm được mục tiêu thích hợp như vậy, đối phương còn có tiềm chất là chú chó trung thành, Nguyễn Khê hận không thể hát một bài bày tỏ sự hưng phấn của mình.
Cô thực sự có mắt nhìn mà.
Nguyễn Khê đắc ý, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng thì thản nhiên nói: "Có thể, nhưng như thế không phải sẽ rất tốn kém sao?"
Mặc dù biết Chu Trừng rất có tiền, nhưng cô không thể biểu hiện là mình biết rõ nha.
Cô muốn giả vờ cái gì cũng không biết.
Chu Trừng nghe xong lời này của Nguyễn Khê, trong lòng cậu rất cao hứng, vì sao, cậu cảm thấy cô nói lời này là vì suy nghĩ cho cậu, tự nhiên nói về những việc vụn vặt, tốn kém bình thường như vậy, lại cho cậu cảm giác họ vốn đã rất thân mật, cậu thích cảm giác này.
"Không sao.” Chu Trừng nghĩ, sau đó nói: “Anh có tiền, em đừng lo lắng, để bạn của em không còn khách khí với anh, muốn ăn cái gì thì chọn cái đó.”
Nguyễn Khê cười đến mi mắt cong cong: "Được.”