Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-12-17 21:32:45
Lượt xem: 15

Nguyễn Khê vẫn hỏi ý kiến của mấy người Trần Lan Thanh, truyền lại ý Chu Trừng muốn mời họ ăn lẩu. Mấy cô gái cũng chẳng ham nồi lẩu kia, nhưng họ cảm thấy Chu Trừng khá chân thành, cho dù mấy người các cô nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cục Nguyễn Khuê coi trọng Chu Trừng ở điểm nào, song Nguyễn Khê đã mở lời, họ cũng vui vẻ nế mặt đi ăn.

 

Quách Á Thanh kéo kéo tay Trần Lan Thanh, nói nhỏ: "Mặc dù nói là mời chúng ta ăn lẩu, nhưng chúng ta cũng có tới mấy người. Haidilao nói đắt không đắt, nói rẻ lại không rẻ, tùy tiện gọi vài món ít cũng tốn mấy trăm. Mọi người đều là học sinh, ăn cơm thì ăn, hay là để Nguyễn Khê nói với Chu Trừng không cần đến Haidilao, chỉ cần một bữa buffet lẩu ở phố ăn vặt cũng được mà, mỗi người 48 tệ, tiết kiệm biết bao."

 

Trần Lan Thanh nói: "Tớ "Tớ cũng nói với Nguyễn Khê rồi, cậu ấy bảo ăn Haidilao là ý của Chu Trừng. Đến lúc đấy lại nhìn tình hình xem sao, chúng mình khôna aoi món. cứ để Nauvễn Khê goi."

 

Mấy cô gái lo lắng ăn Haidilao quá xa xỉ, nhóm Trần Lan Thanh thậm chí còn vội vã đến siêu thị mua không ít nguyên liệu, sợ lúc đấy gọi món quá tay, Chu Trừng không có tiền thanh toán sẽ khó xử, vừa hay Haidilao có thể tự đem nguyên liệu đến, chỉ cần không quá đáng quá là được.

 

Nguyễn Khê bị họ kéo đi quanh siêu thị, thấy Trần Lan Thanh mua hai túi thịt bò viên, liền vội vàng ngăn cô ấy lại: "Đủ rồi, không cần mua nhiều thế đâu, thật đấy! Rõ ràng mời các cậu ăn cơm, sao giờ lại cứ như các câu mời bọn tớ thế?"

 

Nhìn vào giỏ hàng, chỉ tính sơ sơ, họ nếu thanh toán cũng phải tốn hơn trăm tệ...

 

Nguyễn Khê dứt khoát lấy ra những nguyên liệu cô nghĩ không cần thiết trong giỏ hàng trả về chỗ cũ, rồi đem đồ còn lại đi thanh toán, mất 50 tệ.

 

Thực ra không cần phải mua những thứ này trong siêu thị, nhưng Nguyễn Khê biết nếu không làm thế, mấy cô bạn kia sẽ không an tâm, vì vậy chỉ có thể nghe theo bọn họ thôi.

 

Chu Trừng gọi Lục Vân Triết đi cùng, bắt cậu ta đến Haidilao trước xếp hàng.

 

Lục Vân Triết hơi hơi không yên tâm, không nhịn được hỏi: "Cậu mang bao nhiêu tiền để tớ còn biết, tớ chẳng còn bao nhiêu đâu, mang được mỗi hai trăm theo thôi đấy."

 

Hiện giờ cậu ta không biết đến đây là đúng hay sai nữa, hoặc là nói kiến nghị Chu Trừng mời bạn bè của Nguyễn Khê ăn cơm có phải sai sai? Nếu sớm biết Chu Trừng sẽ mời khách ở Haidilao, cậu ta chắc chắn sẽ uốn lưỡi kĩ hơn trước khi mở miệng. 201

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-72.html.]

Bây giờ học sinh cấp ba không có nhiều tiền tiêu vặt, bình thường mấy người hẹn nhau cùng tới phố ăn vặt ăn uống cũng có, nhưng ở đó không đắt, campuchia ra mỗi người nhiều nhất chỉ mất vài chục tệ. Haidilao đối với người đi làm thì không đắt, nhưng đối với học sinh, gần một trăm một người ... không rẻ chút nào.

 

Cậu ta đã hỏi câu này mấy lần rồi, Chu Trừng có chút khó chịu, trực tiếp mở ví chìa ra chó cậu ta xem.

 

Cả người Lục Vân Triết đờ đẫn ra. Nhìn ra bên trong ít nhất phải 2.000 tệ!

 

Ví tiền có phải dày quá rồi không?

 

Cậu ta mỗi lần ra ngoài trong ví cũng không quá nổi 500 tệ. Mặc dù biết điều kiện gia đình Chu Trừng rất tốt, nhưng giờ có bao nhiêu học sinh cấp 3 trong ví có mấy nghìn tệ tiền mặt như Chu Trừng đây?

 

"Nếu tiền mặt không đủ, trong thẻ cũng có tiền, bên này có thể quẹt thẻ."

 

Lục Vân Triết lập tức vui mừng: "Vậy được, hôm nay tớ không khách khí với cậu nữa, không giấu cậu, , tớ cũng thích ăn 1 ở quán này lắm, lần trước đến với ì bố mẹ tớ tớ cũng cũng kh không dám gọi nhiều, tớ đặc biệt thích thịt dê cuốn ở đây đấy.”

 

40907

 

Khi Nguyễn Khê đến, Chu Trừng đã đang ngồi đợi. Giờ này có rất nhiều người muốn dùng bữa, đặc biệt là nhà hàng lẩu Haidilao, thực sự là mỗi bàn đều ngồi đầy người, bên ngoài cũng có người xếp hàng đợi.

 

Nhóm nữ sinh sợ gọi quá nhiều khiến Chu Trừng khó xử, từ chối nói họ sẽ không gọi món, vì vậy nhiệm vụ gọi món liên thuộc về tay Nguyễn Khê và Lục Vân Triết.

 

Hai người này đã biết “thực lực kinh tế” của Chu Trừng, vì vậy không khách khí, cứ theo tình hình thực tế, gọi ra đều là a mấy món thiết yếu mà ăn lẩu đều có. Trần Lan Thanh thấy bọn họ vẫn còn muốn gọi thêm, liền vội vàng ngăn lại, cười nói: “Cậu cũng quá đáng quá đấy, buổi tối cậu chẳng ăn nhiều bao giờ, gọi nhiều như vậy, tí nữa lại bắt bọn tớ ăn à? Bọn tớ còn muốn giảm cân đấy! Thôi đi thôi đi, đừng gọi nữa, không đủ lại gọi thêm, giờ gọi nhiều lãng phí quá, ăn lẩu không gói mang về tiện như mấy món khác đâu, đúng không?"

 

Chu Trừng vốn kiệm lời, dù là bạn tốt của Nguyễn Khê, nhưng thực tế, ở trên lớp cậu ấy gần như cũng không giao lưu gì với bọn họ, lúc này lại phá lệ mở miệng nói mấy lời không liên quan đến việc học: “Không sao, muốn ăn gì cứ gọi, ăn không hết cũng không sao.”

Loading...