Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-12-19 20:11:58
Lượt xem: 19
Trần Lan Thanh uống một ngụm nước ô mai, cười nói: "Vậy là cậu không hiểu bọn tớ rồi, bọn tớ đều bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy trên bàn có món chưa ăn hết sẽ nhịn không được càn quét bằng sạch mới thôi, nên thường bị ăn quá nhiều. Chỉ có Nguyễn Khê, cậu ấy thật là, sức tự chủ quá đáng sợ, tớ còn chưa thấy qua ai tự kiềm chế tốt hơn cậu ấy đâu. Vậy í mà, thượng để đúng là công bằng, cậu ấy gầy, tớ béo!"
Chu Trừng rất quan tâm chuyện của Nguyễn Khê, nhưng bây giờ mới là lớp 12, hai người phải tránh tai tiếng, vì vậy cậu không biết nhiều chuyện riêng của cô. Giờ có cơ hội liền hỏi: "Sao lại nói cô ấy tự kiềm chế quá đáng sợ?"
Nguyễn Khê - trung tâm của câu chuyện, ngược lại vẫn bình tĩnh ngồi uống nước chanh.
Thực ra cô cũng không phải tự kiềm chế đáng sợ, cô chỉ là người rất có mục tiêu, một khi muốn làm gì, thì chắc chắn phải thành công.
Mấy người bạn của Nguyễn Khê bắt đầu ríu rít nói chuyện… "Tớ biết cậu ấy từ lớp 10 đến nay, chỉ thấy cậu ấy mua cháo với ngô luộc,… ở nhà ăn, mấy thứ như xúc xích, gà quay chưa thấy ăn bao giờ. Còn nữa còn nữa, mùa đông rất lạnh đúng không, bọn mình tan học là nghĩ ngay đến chạy xuống chỗ bán đồ ăn vặt mua Ưu Nhạc Mĩ hoặc Hương Phiêu Phiêu (2 nhãn hiệu trà sữa nổi tiếng bên Trung) uống cho ấm người đúng không, nhưng quen biết lâu như vậy rồi tớ cũng chưa thấy cậu ấy uống mấy thứ đấy, bình thường chỉ dùng nước lọc hoặc sữa thôi.”
"Học hành cũng thế, nghỉ hè lớp 11 có bữa tớ đến nhà cậu ấy ngủ, tải về rõ nhiều phim, tớ xem đến mức muốn ngừng mà không được. Kết quả Nguyễn Khê thì hay rồi, nói giờ nào ngủ thì nhất định ngủ giờ đấy, cho dù phim đang đến khúc đặc sắc nhất cũng chẳng quan tâm, hễ đến giờ là lập tức không do dự mà quay về thư phòng học bài.
Người khác đều nghĩ cậu ấy lấy vị trí đứng đầu rất dễ dàng, chỉ bọn tớ mới biết, cậu ấy dù được nghỉ cũng ngày ngày học đến khuya, đúng là chỉ có làm mới có ăn mà!"
Qua lời kể của mấy người bạn này, hiểu biết của Chu Trừng về Nguyễn Khê lại sâu thêm một chút.
Xinh đẹp, tự kiềm chế, thông minh, bình tĩnh. Cho tới bây giờ, việc duy nhất không bình tĩnh, không lý trí cô làm có lẽ chính là... hẹn hò với cậu ấy?
Nghĩ đến đây, Chu Trừng vô thức liếc nhìn Nguyễn Khê.
Không biết tại sao, khi có mặt nhiều người, cậu lại không dám nhìn thắng cô.
Trần Lan Thanh nói đùa: "Tiểu Khê của bọn tớ đúng là ưu tú mà, nên tớ luôn cảm thấy chẳng ai xứng với cậu ấy được cả."
Bàn tay của Chu Trừng đặt trên đầu gối, cậu chỉ nhàn nhạt cười, không tiếp lời.
Cậu có thể cảm nhận được mấy người bạn này của Nguyễn Khê không thích cậu lắm. Một mặt, cậu vui mừng thay Nguyễn Khê, có được những người bạn luôn giữ suy nghĩ “bạn thân của tớ tốt nhất"; nhưng mặt khác, thỉnh thoảng cậu cũng thắc mắc, Nguyễn Khê tốt như thế, rốt cuộc thích câu ở điểm nào?
"Mẹ tớ lại không nghĩ vậy." Nguyễn Khê đặt chiếc cốc trong tay xuống, cười cười: "Các cậu không biết à, con người đều có nhiều mặt, trước mặt người nhà, bạn bè với bạn trai đều khác nhau. Vì tớ không có yêu câu gì nhiều với bạn bè, cũng hiếm khi tức giận trước mặt các cậu, vậy nên trong mắt các cậu, tớ mới tốt như thế thôi. Lan Thanh, nếu cậu là bạn trai của tớ mà còn có thể nói mấy cầu này, tớ sẽ tin cậu thật lòng yêu tớ đấy. “
Bộ dáng Nguyễn Khê tức giận?
Đúng là mấy người ở đây chưa ai thấy qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-73.html.]
Chủ đề lại lần nữa lệch đi. Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Khê reo lên. Cô lấy điện thoại trong túi ra nhìn, là Giang Dịch Hàn. Nguyễn Khê không định nghe, nhưng cô biết tính Giang Dịch Hàn, nếu không có chuyện quan trọng, anh sẽ không gọi cho cô.
Vốn muốn sang một bên yên tĩnh nghe máy, nhưng cô lại đang ngồi ở bên trong, khá bất tiện. Nghĩ vậy, Nguyễn Khê trực tiếp nghe điện thoại Giang Dịch Hàn gọi đến ngay trước mặt mọi người: "Alo anh họ, có chuyện gì vậy?"
Một câu "anh họ" của cô khiến mấy người ngồi đây choáng váng.
Chu Trừng vốn đang nhúng thịt dê cuốn cho cô, lúc này cũng nhìn về phía cô.
Thành thật mà nói, mỗi khi nghĩ đến Giang Dịch Hàn, cậu liền nhớ đến việc ngày hôm đó, lập tức có cảm giác kỳ lạ nói không lên lời.
Bởi vì điều này, ngay cả khi Lục Vân Triết nhiều lần kêu cậu mua chút gì đó cho Giang Dịch Hàn để nhận người thân, cậu đều không nghe. Cậu thực sự sự không muốn qua lại với người này.
Đầu bên kia điện thoại, Giang Dịch Hàn vốn là có chính sự muốn tìm Nguyễn Khê, nhưng khi nghe cô gọi một câu "anh họ" cũng có chút thất thần.
Chia tay sau sự cố ở hẻm nhỏ ngày đó, hầu như anh cùng Nguyễn Khê không nói chuyện với nhau. Bấy giờ gọi cô, thực sự là do cùng đường, vẫn đề này quá mức đặc thù, ngoài cô ra anh không biết phải tìm ai nữa.
Khi Giang Dịch Hàn đang vì câu "anh họ" này mà thất thần, một cơn gió lạnh khẽ thổi đến, anh quyết đoán tỉnh táo lại. Nguyễn Khê là người như nào? Anh không dám nói hiểu rõ mười phần, nhưng hiện tại ít nhất cũng hiểu đến bảy phần. Cô sẽ không vô duyên VÔ có gọi anh là anh họ, đặc biệt là khi quan hệ hai người đang lạnh như băng như bây giờ. Vậy chỉ có một khả năng, cô đang ở ở cùng người khác, mà cô lại không muốn người đó hiểu lầm.
Người này là ai?
Anh dùng sợi tóc cũng đoán ra được, chắc chắn là Chu Trừng.
Giang Dịch Hàn cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ bên cạnh giày, bực bội đá văng nó đi.
Nếu giờ là chuyện khác, Giang Dịch Hàn có thể đã phát cáu lên trực tiếp cúp điện thoại rồi, nhưng giờ không phải lúc bốc đồng, anh kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
"Đang ăn cơm."
Giang Dịch Hàn: "... Vậy được, nếu tiện, cậu đến đường 2007 Lê Huệ đi."
Nguyễn Khê ngoài mặt vẫn là nụ cười dịu dàng mềm mại: "A! thật xin lỗi, bây giờ em...."
Cô chưa nói xong, Giang Dịch Hàn đã thấp giọng nói thêm một câu.
Chu Trừng ngồi đối diện nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc này khựng lại. Không biết người đầu dây bên kia nói những gì, chỉ thấy cô im lặng một lúc mới nói: "Được, em đến ngay.”