Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-12-19 20:12:55
Lượt xem: 21

Sau khi Nguyễn Khê cúp điện thoại, mọi người trên bàn đều nhìn cô. Vừa rồi cô gọi điện thoại cũng không tránh né bọn họ, nghe cô vừa nói có ý giống như là lập tức phải đi. Trần Lan Thanh đặt đũa xuống, nhíu mày hỏi: "Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì sao?"

 

"Không phải." Lời này của Nguyễn Khê là nói với Chu Trừng, cô không muốn để bọn họ lo lắng, lập tức nói: "Là một người tớ quen xảy ra chuyện gì đó. Tớ đi qua giúp một chút. Hôm nay rất xin lỗi, tớ không thể ăn cơm cùng hai cậu được."

 

Trên danh nghĩa là Chu Trừng mời bạn bè của cô ăn cơm, hiện tại cô không có ở đây nữa, bữa tiệc này có muốn vui vẻ tiếp tục cũng không phải chuyện dễ dàng. May mà mà cậu ấy gọi bạn cùng bàn tới, lúc này mới không đến mức quá xấu hổ.

 

Nguyễn Khê quả thực rất vội vàng, nói với Trần Lan Thanh: "Các cậu cứ ăn chậm rãi, nếu không đủ thì gọi thêm món nữa, đừng quá khách sáo."

 

Cô đứng dậy ý ra hiệu với Chu Trừng, cậu ấy lập tức ngầm hiểu, cũng đứng dậy theo, hai người đi qua một bên.

 

Món ăn đã được gọi rồi, không ăn cũng không được. Trần Lan Thanh và những người khác nhìn nhau, rồi lại cầm đũa lên gắp thịt dê cuộn ăn.

 

Chu Trừng đi theo Nguyễn Khê đến cửa của HaiDiLao.

 

Nguyễn Khê suy nghĩ một chút, nói: “Em vốn muốn nói rõ ràng với anh, nhưng hiện tại chuyện em muốn xử lý liên quan đến sự riêng

 

tư của một người khác, nên em không thể nói được."

 

Chu Trừng cười ra tiếng: "Anh hiểu, em cứ đi làm chuyện của em đi, không có việc gì."

 

“Hôm nay để cho anh phải tốn tiền rồi.” Lời này của Nguyễn Khê đã suy nghĩ rất lâu: "Thật ra chúng ta vẫn đều là học sinh, vì ăn một bữa cơm mà tốn nhiều tiền như vậy thật sự không đáng. Nhưng nếu đã tới, thì để cho tất cả mọi người ăn uống vui vẻ, em nghĩ như vậy. Tuy rằng em cũng hy vọng bạn bè của em có thể có mối quan hệ tốt hơn với anh, nhưng..." Cô chớp mắt: "Không cần thêm WeChat."

 

Cô tin tưởng nhân phẩm của bạn bè, cũng tin tưởng Chu Trừng. Nhưng hiện tại thắng nam nhỏ đáng yêu này dường như có chút mất mát, nhất định phải cho cậu ấy một chút ánh mặt trời.

 

"Anh sẽ không làm như vậy.” Chu Trừng vội vàng nói: "Trong wechat của anh không có nhiều nữ sinh đâu!" Nguyễn Khê hài lòng: "Vậy là tốt rồi. Được rồi, em phải đi đây, buổi tối

 

em sẽ gọi cho anh."

 

Chu Trừng suy nghĩ, hỏi: “Có thể gọi video không?"

 

"Gọi video?" Nguyễn Khê dừng một chút: "Nhưng em muốn làm đề, có lẽ là không có nhiều thời gian.

 

“Không có việc gì, chúng ta cùng nhau làm bài."

 

Cho nên có thể nói, hai người muốn gọi video để làm bài tập về nhà sao?

 

Nguyễn Khê bật cười, nhưng vẫn gật đầu: “Được. “

 

Chờ sau khi nhìn Nguyễn Khê xuống thang cuốn rời đi, Chu Trừng mới trở lại quán ăn. Cậu lấy lại tinh thần, tuy rằng cô đi rồi nhưng bạn bè của cô vẫn còn bên trong, cậu cũng không thể quên mục đích mời ăn cơm được.

 

Nguyễn Khê bắt xe đến nơi Giang Dịch Hàn nói. Tuy rằng hiện tại là giờ cao điểm tan tầm, nhưng thành phố này cũng không có nhiều nhân viên văn phòng như Bắc Kinh, cho nên lúc này cũng không bị tắc đường. Từ lúc cô lên xe đến lúc xuống xe, tổng cộng cũng chỉ mất hai mươi phút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-74.html.]

 

Giang Dịch Hàn đang dựa vào cột điện chơi điện thoại.

 

Dường như là nghe được tiếng động, anh ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải tầm mắt của Nguyễn Khê.

 

Sắc mặt Nguyễn Khê hơi nghiêm túc: “Cậu ấy đang ở đâu?"

 

Giang Dịch Hàn giơ tay lên chỉ vào phòng khám nhỏ thoạt nhìn có phần cũ nát: "Đây."

 

Nguyễn Khê hít sâu một hơi: "Sao cậu không ngăn cậu ấy lại, nếu lúc này cậu ấy làm chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"

 

"Không đâu, tớ vẫn luôn chú ý, cô ấy còn ngồi đó." Giang Dịch Hàn ngữ khí cũng không tốt lắm: "Nếu tớ đi qua ngăn cản cô ấy, làm không tốt người khác còn tưởng rằng tớ là tên cặn bã kia. "Cho nên, cậu gọi điện thoại cho tớ, thì cho rằng tớ nhất định sẽ quản

 

chuyện của người khác sao?"

 

"Không phải cậu đã chuẩn bị quản rồi sao?"

 

Nguyễn Khê bất đắc dĩ: "Được rồi.”

 

Cô cũng không biết mình đang làm gì, có thể tính toán quản loại chuyện này. Cô thật đúng là chê những ngày tháng lớp 12 của mình quá nhàn nhã.

 

Tuy nhiên, khi biết rõ sự việc này muốn hơn nữa cũng biết trước hậu quả có thể xảy ra. Nhưng để cho cô ngồi yên không để ý đến, cô cũng không làm được.

 

Quên đi, làm một việc tốt mỗi ngày đi. Cô cũng không hi vọng ai có thể cảm ơn mình, cô chỉ cần có thể vượt qua được cửa ải nội tâm của mình là được.

 

Nghĩ đến đây, cô đi về phía phòng khám nhỏ, đứng ở cửa, liếc mắt một cái lập tức thấy Quan Tỉnh đang cúi đầu ngồi trên băng ghế không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

"Quan Tĩnh, cậu đi ra đây một chút."

 

Quan Tĩnh vốn còn đang tìm kiếm "những lưu ý sau khi phá thai" nghe được có người gọi cô ta, theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Nguyễn Khê. Đầu tiên cô ta hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch.

 

Quan Tĩnh thật ra muốn giả chết, nhưng Nguyễn Khê cứ đứng ở cửa như vậy. Nếu cứ tiếp tục giằng co, nhất định sẽ hấp dẫn không ít sự chú ý. Nếu bình thường bạn đến phòng khám nhỏ phá thai, thì chỉ muốn ước rằng không có ai trên thế giới biết chuyện này. Cô ta lập tức đứng lên, cũng mặc kệ bác sĩ có gọi cô ta hay không, lập tức đi về phía cửa.

 

Khi cô ta đi ra, nhìn thấy Giang Dịch Hàn cũng ở đây, cả người cô ta đều mơ hồ, môi giật giật, vừa sợ hãi vừa mờ mịt.

 

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô ta gặp phải loại chuyện này, cô ta không có sụp đổ vì bình thường cô ta đã có một tâm lý vững vàng và cô ta càng luyện ra tố chất tâm lý mạnh hơn dưới ánh hào quang của Nguyễn Khế.

 

Phản ứng này của cô ta lập tức khiến chuông báo động trong lòng Giang Dịch Hàn rung to, anh không hề suy nghĩ, lập tức nói với Nguyễn Khê: "Chuyện này không liên quan gì đến tớ!"

 

Nguyễn Khê trợn mắt: “Tớ biết rồi.”

 

Quan Tĩnh sau một thời gian ngắn mờ mịt lập tức thẹn quá hóa giận: “Các cậu đến đây để xem trò cười của tớ sao? Bây giờ nếu đã xem xong rồi, vậy thì cút đi.”

Loading...