Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 75
Cập nhật lúc: 2024-12-20 11:16:43
Lượt xem: 19
Nguyễn Khê giơ tay lên nhìn thoáng qua thời gian: "Hôm nay ca phẫu thuật của cậu hủy bỏ hay vẫn tiếp tục thì cậu phải ăn cơm trước rồi nói sau. Có lẽ hai cậu đều chưa ăn cơm, coi như tớ xui xẻo, hôm nay mời hai cậu ăn một bữa cơm. Tớ thấy gần đây có một quán đồ xào cũng không tệ lắm, thì tới đó đi. Quan Tĩnh, nếu cậu muốn tiết kiệm tiền cho tớ, muốn nói luôn ở đây đi cũng được, dù sao tớ cũng không sao cả. "
Quan Tĩnh lập tức nói: "Đi ăn cơm đi!"
Nguyễn Khê hài lòng gật đầu: "Được rồi.” Cô lại nhìn về phía Giang Dịch Hàn: "Còn cậu thì sao, muốn đi ăn cơm cùng chúng tớ hay là
về trước?" Giang Dịch Hàn hiện tại đã hoàn toàn bỏ suy nghĩ muốn cứu vớt tam quan của Nguyễn Khê.
“Người nhà cô ta rất xấu xa, cậu còn muốn giúp cô ta.
Nếu cô ta cho rằng cậu đang hại cô ta, đến lúc đó ngược lại muốn hãm hại câu thì sao."
Quan Tĩnh nghe xong lời này suýt nữa ngất đi, anh đang nói cái gì vậy? Cái gì vậy?
“Tuy nhiên, cậu cũng không phải đèn cạn dầu." Giang Dịch Hàn cân nhắc: "Chỉ số thông minh của hai cậu thật sự không cùng một cấp bậc, cho dù cô ta muốn hãm hại cậu, có lẽ là cô ta cũng không làm được."
Lời này vừa nói ra, đồng thời đắc tội cả hai người, Quan Tĩnh rất muốn g.i.ế.c Giang Dịch Hàn.
Nguyễn Khê: “Như vậy, cậu có muốn ăn tối cùng bọn tớ không?"
Giang Dịch Hàn lắc đầu: “Quên đi, , tớ thật sự không muốn ăn cơm của cậu nữa." 9409
Sự thật đã i chứng minh, cơm của Nguyễn Khê chắc chắn không ngon như vậy.
Nguyễn Khê "ừ" một tiếng: "Vậy thì tốt."
Giang Dịch Hàn bỏ điện thoại di động vào trong túi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Quan Tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn Nguyễn Khê: "Tớ đi đây."
“Ừm.”
Nói xong anh xoay người đi về phía ngã tư.
Chờ sau khi anh đi, Quan Tĩnh thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì loại chuyện này mà có người khác phái ở đây, thật sự rất xấu hổ và không được tự nhiên.
"Nếu cậu ấy đi rồi, thì bữa ăn của chúng ta có thể nâng giá cao một chút, cậu có muốn ăn bít tết không?" Nguyễn Khê dẫn Quan Tĩnh đến một nhà hàng Tây gần đó.
Các nhà hàng Tây của thành phố về cơ bản đều là một loại, sự kết hợp của trung quốc và phương Tây. Có đồ ăn Trung Quốc cũng có đồ ăn phương Tây, có cà phê cũng có trà Thiết Quan Âm, có âm nhạc cũng có bàn mạt chược, kinh doanh rất tốt.
Nguyễn Khê nói với người phục vụ nhiệt tình: “Còn phòng riêng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-75.html.]
"Còn, còn một phòng nhỏ" Người phục vụ mỉm cười: "Nhưng chi tiêu tối thiểu là năm trăm nghìn." 94090
Nguyễn Khê gật đầu: “Cũng được."
Các cô được nhân viên phục vụ dẫn tới một phòng nhỏ, bên trong chỉ đặt một cái bàn và hai cái ghế dài, cảnh vật không tệ lắm, đóng cửalại hiệu quả cách âm cũng tốt.
Nguyễn Khê rất hài lòng, Quan Tĩnh cũng hài lòng.
Hai người đều gọi món bò bít tết, cộng lại hơn năm trăm nghìn, vừa văn đủ mức chỉ tiêu tối thiểu.
"Tuy rằng hôm nay tớ không có ý định AA với cậu, nhưng tốt nhất cậu nên tự giác một chút. Lần sau mời tớ đi ăn, có biết không?"
Tuy rằng ở chung một tòa nhà, là quan hệ trên lầu dưới lầu dưới, nhưng Quan Tĩnh và Nguyễn Khê thật sự không thân quen. Nhưng điều này không làm giảm việc Quan Tĩnh hơi sợ cô, lúc này nghe xong lời này thậm chí còn gật đầu.
Nguyễn Khê nghe được câu trả lời này cũng hài lòng.
Trong lúc chờ bít tết được mang lên, cô quyết định nói rõ ràng mọi việc với Quan Tĩnh, bằng không lúc ăn bít tết mà nói việc này, tâm tình và bầu không khí thật sự rất xấu.
Mặc dù ngồi đối diện với cô là một cô gái, nhưng ăn món bít tết này, hoặc trong bầu không khí này nên bình yên và ấm áp, không phải sao? Phải biết tôn trọng món bít tết.
“Cậu định phá thai ở phòng khám đen đó sao?" Giọng điệu Nguyễn Khê vô cùng bình thường, dường như đây cũng không phải là việc to tát gì. Nhưng không thể không nói, chính thái độ và giọng điệu này của cô, ngược lại làm cho Quan Tĩnh thoải mái hơn rất nhiều.
Quan Tĩnh không trả lời. nhưng ý là ngầm thừa nhận.
Nguyễn Khê thở dài: "Bây giờ cũng không phải là thời đại thông tin bị hạn chế, cậu cũng thật sự r dũng cảm cám, dám làm phẫu thuật ở phòng khám như thế này. Nếu cậu không có chuyện gì là do cậu may mắn. Nhưng nếu trong quá trình phẫu thuật cậu gặp vấn đề gì, ví dụ như xuất huyết thì phải làm sao, hoặc là hậu quả chưa biết xuất hiện thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ cậu còn trẻ, cậu chỉ muốn giải quyết vấn đề lớn nhất trước mắt, cho nên muốn làm nhanh chóng, qua loa, nhưng cậu làm như vậy có xứng đáng với tương lai của cậu không?"
Lúc trước cô đã từng nghe qua một chuyện như vậy, một nữ sinh vì sợ hãi và không có tiên, nên đã đến một phòng khám nhỏ làm phẫu thuật, kết quả bị xuất huyết nhiều mà c.h.ế.t trên bàn mổ.
Bởi vì cô đã nghe qua, hơn nữa cô là một người trưởng thành sớm. Khi biết rõ Quan Tĩnh gặp phải chuyện chuyện 1 hay, này, mà cô còn ngồi yên không để ý đến, đó cũng không phải là phong cách của cô.
Quan Tĩnh cúi đầu, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự sợ hãi: "Chờ tớ tiết kiệm đủ tiền đi bệnh viện, thì không giấu được nữa.”
"Người đó nói như thế nào?" Nguyễn Khê lại hỏi.
Quan Tĩnh dừng một chút: "Anh ta nói anh ta cũng không có tiền.” Nguyễn Khê chửi thề một câu.
Quan Tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyễn Khê vì cô ta mà tức giận, hơi sửng sốt. Dường như cho tới bây giờ cô ta chưa từng nghĩ tới người như Nguyễn Khế, lại có thể chửi thề.
"Cho nên, tiền làm phẫu thuật không có, ngay cả tiền mua bao cao su anh ta cũng không có sao?"
Ôi, cô ta đang nói cái gì vậy, yêu đương với ai, cũng không nên yêu người nghèo chứ!