Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 77

Cập nhật lúc: 2024-12-21 11:51:54
Lượt xem: 17

Chu Trừng ở bên kia nghe vậy, khuôn mặt bình thường rốt cuộc cũng có ý cười: "Cũng không có ai muốn thêm WeChat anh."

 

Trước đó, cậu ấy đã nghĩ đến chuyện nếu Trần Lan Thanh và những người khác muốn thêm WeChat thì cậu ấy nên kiếm cớ từ chối như thế nào thì tốt, giờ nghĩ lại thì hoàn toàn là lo lắng vớ vấn. Không ai muốn thêm WeChat cậu ấy cả. Tuy nhiên, Chu Trừng vẫn ngạc nhiên khi Nguyễn Khê quan tâm đến chuyện này.

 

"Nếu ai đó muốn thêm thì sao?"

 

"Không thêm."

 

“Ừ.” Nguyễn Khê mỉm cười: "Được rồi, không nói chuyện nữa, cúp máy đây, anh và mọi người ăn ngon nhé.'

 

Chờ sau khi cúp điện thoại, Quan Tĩnh vừa dùng nĩa ăn pasta trong beefsteak vừa nói: "Bạn trai của cậu sao?"

 

Nguyễn Khê thu nụ cười trên mặt lại: "Lại hỏi chia tiền."

 

Vừa rồi là lười né tránh, rốt cuộc Quan Tĩnh nghĩ muốn để cả khu chung cư đều biết chuyện thì cũng không thành vấn đề với cô, dù sao cô chắc chắn rằng sẽ không có ai tin cô ta, hiện tại cô không có hứng thảo luận về Chu Trừng với Quan Tĩnh.

 

Quan Tĩnh lập tức im lăng.

 

Có lẽ là bởi vì miệng không cam lòng, sau khi im lặng một lúc, Quan Tĩnh lại nói: “Nếu cậu đang yêu đương thì đừng để bị lừa giống tớ."

 

Tuy rằng lúc trước cô ta rất ghét Nguyễn Khê, sau này trải qua một số chuyện cũng không thích cô, nhưng vì miếng beefsteak này, cô ta vẫn muốn nhắc nhở cô rằng miệng lưỡi đàn ông đều lừa quỷ! Đừng bao giờ tin tưởng họ!

 

Bọn họ vì để dụ dỗ cô lên giường mà lời xằng bậy nào cũng có thể nói được!

 

Nguyễn Khê bật cười: "Này, quên đi, quên đi, tớ sẽ không đả kích cậu, chúng ta ăn beefsteak thôi."

 

Trên đời này có rất nhiều cô gái ngốc nghếch, nhưng cũng có rất nhiều người giống như cô.

 

Như cô đã nghĩ trước đây, trước khi đối phương chắc chắn có thể cho cô một tương lai tươi sáng, vậy thì ngại quá, cô ấy sẽ lạnh nhạt với đối phương và không có một chút hứng thú muốn giao tiếp thêm.

 

Nguyễn Khê và Quan Tĩnh không đi về nhà với nhau, đến thời điểm này họ vẫn chưa hiểu nhau và cũng sẽ không vì chuyện này mà trở thánh bạn tốt của nhau, làm không tốt thì sau này sẽ càng trở nên xa cách.

 

Vì vậy, khi Giang Dịch Hàn nhìn Nguyễn Khê đi xuống xe buýt một mình, mắt anh gần như muốn rớt xuống.

 

“Cậu không thuyết phục cô ta, cô ta lại đến phòng khám tồi tàn đó sao?"

 

Nguyễn Khê liếc nhìn anh: "Không phải, cô ta nói muốn yên tĩnh, khuya rồi sẽ về nhà, có lẽ là nghĩ xem nên nói với người nhà như thế nào." “Ô." Đó không phải là chuyện anh quan tâm, anh lại nói: “Tớ nghĩ hai người sẽ đi về với nhau."

 

Nguyễn Khê cảm thấy rất kỳ lạ: "Bọn tớ không thân nhau."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-77.html.]

Sở dĩ cô đi tới đó, nói những lời như vậy, đơn thuần là xuất phát từ việc phụ nữ đau lòng cho nhau, hôm nay nếu không phải là Quan Tĩnh mà là người khác thì cô cũng sẽ làm như vậy.

 

Cô làm những gì cô nghĩ mình nên làm, về việc Quan Tĩnh có nghe theo hay không và hậu quả sẽ như thế nào, đó không phải là những gì cô có thể can thiệp.

 

“Không lẽ cậu vẫn luôn ở đây chờ tớ sao?"

 

Môt câu nói rất bình thường nhưng khiến Giang Dịch Hàn sửng sốt muốn nhảy dựng lên: "Ai đợi cậu chứ!"

 

“Ô." Nguyễn Khê đi về phía khu chung cư, Giang Dịch Hàn đi theo phía sau, cách cô hai bước, anh lại đuổi theo, nhưng vẫn giữ một khoảng cách với cô.

 

Tâm lý Giang Dịch Hàn bây giờ cũng rất mâu thuẫn.

 

Một mặt, anh rất ghét những người như Nguyễn Khê, ham hư vinh, đạo đức giả, mơ mộng hão huyền không làm mà hưởng, mặt khác, anh không thể nhịn được mà muốn đến gần cô, rõ ràng anh biết cô là một người như vậy, anh nên tránh xa cô, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Quan Tĩnh vào phòng khám nhỏ, phản ứng đầu tiên của anh không phải là "tìm Nguyễn Khê để giải quyết ổn chuyện này”, mà là "cuối cùng anh cũng có cớ để gọi điện điện cho cho cổ", cho nên, trên thực tế anh cũng không quan tâm nhiều đến Quan Tĩnh. Nghĩ như vậy, Nguyễn Khê vẫn là một người rất tốt.

 

Bà nội Quan thường nói rất nhiều điều khó nghe, bịa đặt, gây phiền phức và hắt nước bẩn lên người Nguyễn Khê, nhưng trong tình huống này, cô có thể bỏ qua những hiềm khích trong quá khứ và giúp đỡ Quan Tĩnh, Giang Dịch Hàn tự hỏi trong lòng, anh thì không làm được điều này.

 

Nguyễn Khê quá mâu thuẫn. Song song với việc ham hư vinh, cô vẫn có thể duy trì bản chất thiện lương của mình.

 

Điều này khiến trong lòng Giang Dịch Hàn cảm thấy dễ chịu hơn một chút: bởi vì anh muốn lại gần trước mặt Nguyễn Khê là có lý do, đó chính là trong những lúc khác, cô là người tốt.

 

“Chuyện đó, tớ không ngờ câu lại thực sự quan tâm đến chuyện này." Giang Diệc Phàm bắt đầu tìm chuyện để nói.

 

Nguyễn Khê hỏi ngược lại anh: "Nếu đã không nghĩ như vậy, nếu đã nghĩ rằng tớ sẽ không quan tâm thì sao cậu lại gọi điện thoại cho tớ làm cái gì?"

 

Không đợi Giang Dịch Hàn trả lời, cô nói: "Không phải là muốn mượn

 

chuyện này mà gọi điện cho tớ chứ, bạn học Giang, nếu tớ nhớ không lầm thì tớ đã nói với cậu từ rất lâu rồi, tớ với cậu không thể nào được. đừng thích tớ."

 

Giang Dịch Hàn bị tính tự luyến của cô chọc cười: "Tớ thích cậu? Con người cậu quá là thích tự mình đa tình nha."

 

"Vậy thì tớ phải cầu cho tớ thật sự là tự mình đa tình."

 

Giang Dịch Hàn là kiểu người có tâm tư đơn giản, thuần túy, Nguyễn Khê liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được anh: “Cho dù câu thích tớ thì cũng đừng gây rắc rối cho tớ, nhưng tớ vẫn muốn nhắc nhở cậu một chút, đừng làm chuyện vô ích."

 

Giang Dịch Hàn hừ hừ hai tiếng: "Ai thích cậu thì người đó bị mù rồi."

 

Những lời như vậy không thể làm tổn thương Nguyễn Khê một chút nào, cô gật đầu: “Vậy mắt cậu đừng mù là được.

 

Dù gì thì tớ cũng chỉ thích người giàu bị mù."

 

Giang Dịch Hàn bị những lời của Nguyễn Khê làm cho nghẹn họng, tất nhiên cũng thành công làm anh khó chịu.

Loading...