Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-12-22 11:08:51
Lượt xem: 15

Giang Dịch Hàn bảo cai thuốc là cai liền, tuy rằng anh không nghiện thuốc nặng lắm nhưng thèm thì vẫn cứ thèm, thi thoảng muốn hút thuốc mà bồn chồn khó chịu, chỉ là anh có ý chỉ rắn rỏi nên cuối cùng vẫn nhịn được, lúc mà thèm quá không chịu được thì sẽ ẽ nhai kẹo cao su, mấy người Hoắc Văn Đạt thấy Giang Dịch Hàn mấy nay không hút lấy một điếu thuốc, mở mang tầm mắt về khả năng tự chủ của đại ca nhà mình thì càng thêm phần bội phục.

 

Thực ra là có ai không biết hút thuốc sẽ gây hại đến sức khỏe đâu, còn phí tiền, mới đầu thì để cho ngầu, cảm giác cầm điếu thuốc hút thì vừa đẹp trai vừa cool ngầu, đám con gái thì cũng ưa cái điệu bộ thế này lầm, về sau thì lại nghiện thật, tiền tiêu vặt hàng tháng đều đổ vào mua thuốc, Hoắc Văn Đạt cũng muốn noi theo đại ca đi cai thuốc, nhưng cậu ta không có ý chí vững vàng được như thế, thường thường cố được nửa ngày là bỏ cuộc rồi.

 

Lý Triết chọc ngoáy cậu ta: “Cậu là cậu, đại ca là đại ca, cậu so được với đai ca chắc?"

 

Dù là cậu chàng cũng muốn cai thuốc, lén thử mấy lần nhưng chưa thành công lần nào cả.

 

Hoắc Văn Đạt thở dài một hơi: "Tôi phục anh ấy thật chứ, trước đại ca còn hút dữ hơn cả tôi nữa là, giờ đã được một tuần rồi đấy, chắc anh ấy sắp cai được rồi. Nhưng mà cậu nói coi, sao tự dưng đại ca lại muốn cai thuốc nhỉ?"

 

“Không phải là yêu vào rồi đấy chứ?" Lý Triết đoán vậy: “Dù sao hẹn hò là tốn tiền lắm, tuy rằng đại ca có tiền thật nhưng bình thường anh ấy toàn hút thuốc đắt tiền, nếu cai thuốc thì tiền tiết kiệm được cũng đủ để hẹn hò đấy."

 

Nếu không phải yêu đương thì vì sao tự dưng lại cai thuốc nhỉ, dù sao thì hai người họ nếu hẹn hò thì sẽ cố tình hút bớt thuốc đi, chủ yếu là để tiết kiệm tiền mua quà cho bạn gái.

 

Hoắc Văn Đạt chẳng nghĩ ngợi gì mà lắc đầu luôn: "Không phải đâu, giờ đại ca hoàn toàn tập trung vào việc học, với cả, anh n ấy yêu đương với ai được chứ? Căn bản cũng chẳng ai thèm, tôi đoán là đại ca nghĩ hút thuốc có hại cho sức khỏe thật, nên mới dứt khoát cai luôn đấy."

 

Nói thật ra, chính cậu ta cũng tò mò không biết về sau sẽ là thần tiên phương nào khiến đại ca động lòng. . Nhưng mà với tình hình trước mắt thì căn bản là chẳng có tí dấu hiệu nào cho thấy đại ca đang yêu đương cả. Bất kể nguyên nhân ra sao, Giang Dịch Hàn quả thực là không hút

 

thuốc nữa rồi, người khác dâng thuốc cho thì anh cũng từ chối thẳng, thái độ rất là dứt khoát, nghiêm túc.

 

Từ lúc bắt đầu cai thuốc đến giờ, chi tiêu mỗi ngày của anh chỉ giới hạn trong vòng 10 tệ.

 

Đây là cuộc sống mà trước kia Giang Dịch Hàn chưa bao giờ tưởng tượng đến. Trên thực tế, thi thoảng anh còn chẳng phải tiêu một đồng nào, làm

 

trùm trường cũng có cái lợi của trùm trường, ví dụ như thường xuyên có người mua bữa sáng cho, nước cũng có người dâng lên.

 

Cứ thế hiện giờ thậm chí anh còn có cảm giác kiểu như “Chẳng phải tiêu tiền ngày nào sướng ghê ta."

 

Anh bắt đầu thích cảm giác tích trữ tiền, nghĩ bụng, cho dù về sau có bạn gái mà mỗi tháng phải tốn một đống tiền thì anh cũng cung phụng thoải mái. 

 

Nguyễn Khê không biết chuyện Giang Dịch Hàn cai thuốc, dù sao bây giờ ngày nào cũng bận tới bận lui, anh cũng chẳng phải đối tượng quan tâm của cô. Mùa thu ở thành phố này qua nhanh, đến đợt thi tháng thứ hai của học kì này thì đã đổi từ áo khoác thành áo bông, trời động lạnh đến run cả người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-80.html.]

Người nhà Quan Tĩnh bảo nhà trường xin nghỉ một tháng, lý do là sức khỏe không ổn định, giáo viên cũng chẳng nói gì, dù sao cũng là phụ huynh yêu cầu, trường học cũng không thể yêu cầu bắt buộc cô ta phải đi học. Bác gái tầng năm mấy nay cũng kín n tiếng hắn, lúc đi ra ngoài cũng cúi đầu không nói năng gì, chẳng như hồi xưa cứ như là ăn phải thuốc pháo, túm được ai là cần người đó.

 

Trên bàn cơm, mẹ Nguyễn hãy còn m.ô.n.g lung lắm: “Cũng chẳng biết là có chuyện gì, cái bà ấy có mấy làn trông thấy mẹ mà chẳng ừ hử gì cả."

 

Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn liếc nhau, không tiếp lời.

 

Nhà họ Quan giấu giếm việc này rất kín kẽ, có là quen biết tầng trên tầng dưới thì cũng chẳng nghe thấy phong thanh gì.

 

Người lớn đều hiếu, chuyện như thế này mà truyền ra thì cho dù con gái nhà mình là người bị lừa gạt, bị tổn thương thì chỉ cần còn sống trên đời này, còn ở lại thành phố này, vậy thì đối tượng bị chỉ trỏ, bị lời ra tiếng vào, thậm chí là à bị cười nhạo, tuyệt đối i không phải là học sinh nam kia, mà là Quan Tĩnh.

 

Cô ta còn nhỏ, vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, cha mẹ dù có tức giận thế nào thì cũng phải kiềm chế, dù sao cũng phải suy nghĩ cho tương lai con gái nhà mình. Chỉ có người từng trải mới biết được, quá khứ hay hiện tại đều không quan trọng bằng tương lai.

 

Khoảng thời gian này Nguyễn Khê cũng không thấy Quan Tĩnh, cô nghĩ, người nhà họ Quan chắc đã xử lý xong xuôi chuyện này, cũng đưa nhỏ đi bệnh viện chính quy để phẫu thuật, vậy nên xin nghỉ một tháng có lẽ là để nhỏ nghỉ ngơi cho lại sức, về sau sẽ không có di chứng gì.

 

Chuyện này chỉ mà một quãng gập ghềnh nho nhỏ trong cuộc đời của Quan Tĩnh mà thôi. Bước qua là được rồi.

 

Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn cũng rất kín miệng, không ai hé ra một câu, cứ như là chẳng hay biết gì cả. Đơn giản là cả hai điều hiểu rõ, chuyện này quan trọng như thế nào đối với một cô gái chưa đến tuổi trưởng thành.

 

"Chiều nay trời còn lạnh nữa đấy, mấy đứa nhớ mặc thêm áo len vào."

 

Mẹ Nguyễn đưa mắt nhìn sang Giang Dịch Hàn, thanh niên sức dài vai rộng, chỉ mặc độc cái cái hoodie.

 

“Không lạnh à?"

 

Giang Dịch Hàn mặc rất ít, áo hoodie thêm quần jean, anh lắc đầu bảo: "Không sao ạ."

 

"Thế sao được, cháu về mặc thêm quần áo vào, giờ đang là thời kì quan trọng, bị cảm thì chỉ có cháu khổ thôi, thôi, lại còn ảnh hưởng tiến độ học tập nữa. T94

 

Giang Dịch Hàn rất là hưởng thụ sự nhắc nhở này của mẹ Nguyễn, đáp: “Vầng, cơm nước xong cháu về mặc thêm đồ."

 

Bấy giờ mẹ Nguyễn mới vừa lòng, nhìn sang con gái nhà mình thì lại gật gù trong lòng, con gái bà chẳng để bà phải nhọc lòng bao giờ.

 

Chẳng cần mẹ Nguyễn nhắc nhở, sáng sớm Nguyễn Khê đã mặc áo len với khoác bông, trông đến là ấm áp.

Loading...