Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:44:20
Lượt xem: 14
Đương nhiên, cô không phải ì nghĩ cho sức khỏe của Giang Dịch vì Hàn, chỉ đơn giản là không muốn ngửi thấy mùi khói thuốc, chịu tổn hại hút thuốc thu đông.
Trên thực tế, mùi t.h.u.ố.c lá thật sự rất khó ngửi, không hề giống như trong tiểu thuyết miêu tả.
Nghĩ đến chuyện này, Nguyễn Khê không thể không một lần nữa muốn tán dương chồng tương lai của cô.
Không hút thuốc lá, không uống rượu, không kiếm chuyện đánh nhau, tốt biết bao nhiêu.
"Tiết kiệm là đức tính tốt đẹp. Thật ra, hút t.h.u.ố.c lá là chuyện không hề có chút điểm tốt đối với sức khỏe, làn da và răng của bản thân. Tớ cho rằng tốn nhiều tiền như vậy thì thật sự không đáng." Cố vũ thì đương nhiên phải nói ra miệng. Nguyễn Khê còn nói:
"Thuốc lá lúc trước cậu hút là bao nhiêu tiền một bao vậy?”
Cô muốn tính toán nợ nần với Giang Dịch Hàn, chính là muốn nói cho anh biết không t.h.u.ố.c lá có rất nhiều chỗ tốt, dù sao vẫn còn cách cư xá một đoạn nữa, tâm sự với anh cũng không sao cả. Anh cai thuốc đối với cô là một chuyện tốt. Từ đây, bên cạnh mất đi một người hút thuốc lá, sức khỏe thân thể của cố bớt đi một phần nguy hiểm.
Nghe nói, tổn thương của hút thuốc thụ động vô cùng lớn, cho nên, cố tìm bạn trai, tìm chồng đều có một điều kiện cứng nhắc, đó chính là nếu có hút thuốc thì không bàn đến nữa.
Giang Dịch Hàn trả lời rất thành thật: "Một trăm tệ.”
Nguyễn Khê khó tin nhìn về phía anh.
Giang Dịch Hàn đại khái sẽ ghi nhớ suốt đời cái ánh mắt này, bởi vì ý tứ ánh mắt kia lộ ra chính là...
Cậu là đứa thiểu năng, ngu ngốc à?
__________
Theo quy định của Cục độc quyền t.h.u.ố.c lá quốc gia, giá của một bao t.h.u.ố.c lá không thể vượt quá một trăm tệ.
Cho nên từ một trình độ nào đó mà nói thì giá của loại t.h.u.ố.c lá đắt nhất trêyn thị trường là một trăm tệ một bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-82.html.]
Giang Dịch Hàn còn là học sinh vậy mà đã hút bao t.h.u.ố.c lá một trăm tê. Nauvễn Khê tư nhiên nhớ tới bố của mình.
Trước khi cai thuốc, ông mấy đều hút bao t.h.u.ố.c lá tầm mười mấy tệ. Hồi ấy hút thuốc có thói quen thỉnh thoảng mời người khác hút cho nên bố cô đã mua bao t.h.u.ố.c lá 40 tệ mang bên người bởi vì mời người khác điếu thuốc luá mười mấy tệ thì ngại không dám mời. Chính bởi vì vậy mà bình thường bố cô đều không nỡ hút loại t.h.u.ố.c lá một trăm tê một bao.
907 rằng anh
Cái người này cũng quá sa đọa rồi, tuy giàu. đã từng là con nhà
Nói tóm lại, đứng dưới góc nhìn của Nguyễn Khê thì việc mỗi lần bỏ ra tận một trăm tệ mua một bao t.h.u.ố.c lá hơn nữa mấu chốt là hút t.h.u.ố.c lá không hề có lợi cho sức khỏe tẹo nào là điều cô thật sự không thể nào hiểu nổi!
Trước đây thì Giang Dịch Hàn không cảm thấy có vấn đề gì nhưng vào lúc này, khi thấy ánh mắt của Nguyễn Khế nhìn mình, anh bồng cảm thấy có chút gì đó chột dạ.
Sau Nguyễn Khê phục hồi tinh thần lại thì cảm thấy mình đúng là chó lai để bắt chuột, xen vào chuyện của người khác. Cái người này có tiền hút t.h.u.ố.c lá đắt như vậy thì có quan hệ gì gì với với cô đầu? Cũng chẳng phải là dùng tiền của cô. Anh tự tiêu tiền của mình, mỗi ngày tiêu hai trăm tệ tiền t.h.u.ố.c lá cũng chẳng liên quan gì tới cô hết.
Bầu không khí lại rơi vào yên lặng một lần nữa. Giang Dịch Hàn cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó, anh bèn nói: "Vậy nên tớ đã cai thuốc rồi. Bây giờ một ngày tớ chỉ tiêu nhiều nhất là 10 tệ thôi, tiền còn thừa tớ đều cất giữ lại. Có những hôm cả ngày tớ đều không tiêu đồng nào."
"Ừ. Đây là một chuyện tốt." Nguyễn Khê vẫn cổ vũ anh như trước.
Giang Dịch Hàn suy nghĩ một chút, lại nói: "Tớ sẽ không hút thuốc nữa, nói được làm được. Chuyện này tớ không nói đùa."
Nguyễn Khê cảm thấy cuộc đối thoại này có gì đó kỳ lạ.
Tại sao cô lại có cảm giác tên nhóc này đang cam đoan với cô vậy? Cô vốn định nói với anh rằng, việc anh hút thuốc hay không hút thuốc chẳng có liên quan gì với cỗ cả. Cô tỉnh dùng chuyện này để phủi sạch quan hệ với anh, cảnh cáo anh rằng giữa hai người không hề có quan hệ gì hết nhưng lời đến khóe miệng cô lại nuốt trở nuốt trở vào.
Dù sao vẫn chỉ là thiếu niên, cô cũng không muốn nói gì quá khắc nghiệt. Huống chi cô thật sự không muốn ngửi mùi t.h.u.ố.c lá nữa, thôi cứ coi như vậy đi.
"Chúc mừng cậu, xác suất cậu mắc ung thư phổi đã giảm đi một ít rồi" Nguyễn Khê nói. Giang Dịch Hàn lại nói: "Hiện tại một tháng tớ có thể tiết kiệm hơn hai ngàn tệ đấy."