Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Được Trùm Trường Để Ý - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-12-25 10:45:37
Lượt xem: 13

Đột nhiên nghe được câu chua như vậy, bạn ngồi cùng bàn suýt bị sặc: "Cậu nói gì vậy?"

 

Chu Trừng cúi đầu, bình tĩnh nói: "Quên đi, không có gì. Lời của câu tớ biết rồi."

 

Bạn ngồi cùng bàn đi qua an ủi Chu Trừng: "Thật c ra không phải là không xứng, cậu biết là phim truyền hình đầu độc chúng ta không ít. Đều cho rằng nữ thần phải đi với mnam thần, tuấn nam với mỹ nữ. Những có những người cứ không thích những người đẹp trai, cậu đừng trừng tớ. Cậu thực sự không đẹp trai nhưng cậu tốt tính, ngược lại tớ lại thấy Nguyễu Khê thích cậu cũng không có gì kỳ lạ. Cậu xem cậu rất tốt với cô ấy, mỗi ngày đều mua bữa sáng đa dạng cho cô ấy, phần tâm ý này cũng không có mấy ai vượt qua cậu. Cậu hay nói chuyện với Nguyễn Khê, nói tới chuyện đại học, nói tới kết hôn đến lúc đó cậu gửi cho mấy người thấy cậu không xứng, hung hăng vả vào mặt họ. Tớ nghĩ hai người có thể đi tới cuối cùng."

 

Chu Trừng nghe xong những lời này cuối cùng trên mặt cũng có chút ý cười: “Vậy tớ mượn lời nói tốt của cậu."

 

11/11 là ngày hội dành cho những người mua sắm trực tuyến trên cả nước, nhất định hôm nay phải chặt tay. Cho dù là học sinh cấp ba cũng có nhu cầu mua sắm, hiện tại trên tay ai cũng có một chiếc điện thoại, thừa dịp mười phút ra chơi, các nữ sinh tụ tập một chỗ thảo luận trong giỏ hàng đã có những đồ gì rồi.

 

Chủ nhiệm cứng rắn cũng một mắt nhắm một mắt mở với tình cảnh này, vài ngày như vậy học sinh của ông cũng rất tự giác, chỉ là giờ ra chơi hơi hoạt bát hơn một chút, lúc lên lớp vẫn ngoan ngoãn như vậy là đủ rồi. Mặc dù là học sinh cấp ba nhưng dù sao vẫn còn là trẻ con, không thể mỗi ngày không khí cứ trầm lặng đi.

 

Lúc tiết cuối cùng buổi trưa kết thúc, Nguyễn Khê nhận được tờ giấy nhỏ của Chu Trừng.

 

Mặc dù bây giờ tất cả mọi người đều có điện thoại nhưng trong trường học. có đôi khi truyền giấy dễ dàng hơn. Nguyễn Khê cũng không thích đang học lại bị phân tâm, nếu như tờ giấy kia là của người khác cô nhất định sẽ để qua bên cạnh, nhưng tờ giấy này là của Chu Trừng truyền đến cô nhất định phải xem.

 

Chu Trừng cũng không bị phân tâm trên lớp, cậu ấy truyền giấy nhất định có chuyện quan trọng.

 

Nhân lúc thầy giáo viết công thức ở trên bảng, cô vội mở ra xem [Buổi trưa hôm nay em không về ăn cơm được không?

 

Anh dẫn em đi ăn ngon.] Sau khi Nguyễn Khê xem xong thì quả quyết xé nát tờ giấy.

 

Cách ngày thi đại học càng ngày càng gần, không ít học sinh ngoại trú không về nhà ăn cơm trưa, ở căn tin vội vàng giải quyết rồi trở về phòng học để làm bài tập, không muốn lãng phí thời gian. Ngược lại Nguyễn Khê không muốn giành thời gian cơm trưa dù sao nhà cô cách trường học cũng rất gần, nghỉ trưa còn giúp có tinh thần học buổi chiều.

 

Có điều đây là lần đầu tiên Chu Trừng hẹn cô đi ăn cơm buổi trưa.

 

Nguyễn Khê không có lí do từ chối, chỉ cần Chu Trừng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, cô xem cậu ấy như chồng tương lai tất nhiên cô đồng ý.

 

Tiếng chuông tan học vừa tam, Nguyễn Khê nói với Trần Lan Thanh: “Cậu đi trước đi, buổi trưa tớ không về nhà ăn cơm."

 

Ngay lập tức Trần Lan Thanh biết Nguyễn Khê có hẹn, người hẹn cô là ai không cần nói cũng biết. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-87.html.]

 

Há miệng mắc quai*, từ ngày Chu Trừng mời đi ăn Haidilao, Trần Lan Thanh cũng không ghét cậu ấy, lúc này cô ấy ghé vào tai Nguyễn Khê cười nói: "Vậy cậu chú ý Ba Ba."

 

*ăn hối lộ, ăn đút lót.

 

“Chắc chắn rồi."

 

Nguyễn Khê dứt khoát ngồi xuống, từ trong túi lấy điện thoại bấm số điện của mẹ.

 

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Trừng, đầu kia kêu không đầy một tiếng thì tiếp máy.

 

“Mẹ, buổi trưa con không về nhà ăn cơm được.”

 

Mẹ Nguyễn thuận miệng hỏi: “Ăn ở căn tin trường à? Có cần mẹ đến đưa cơm cho con không? Hay để Tiểu Hàn mang qua cho con, cơm căn tin không có dinh dưỡng."

 

"Không phải ăn ở căn tin, con với bạn học ăn ở ngoài, con có việc.”

 

Thấy con gái đều ngoan ngoãn hiểu chuyện đáng tin cậy từ trước đến nay, mẹ Nguyễn cũng không hỏi đến cùng mà đồng ý luôn.

 

Chu Trừng ngồi ở phía trước tất nhiên cũng nghe được Nguyễn Khê nói, chờ thầy giáo đi rồi cậu ấy mới đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh Nguyễn Khế, tâm trạng phiền não của cậu ấy dễ dàng xoa dịu bởi khuôn mặt tươi cười của cô. Cậu ấy không nhịn được khẽ cười:

 

"Không phải em thích ăn cá sao? Nghe nói có một tiệm lẩu cá làm rất ngon, anh vẫn luôn muốn dẫn em đi ăn thử."

 

Nguyễn Khê ừ một tiếng, đưa ra nghi vấn của mình: "Lẩu cá? Không phải dạo này rất nổi tiếng hay sao?"

 

“Món ngon nhất của họ là canh cá cà chua và cá ngâm chua. Không cay."

 

"Vậy được."

 

Chờ hai người đi ra trường học, xe buýt cũng đã đi, học sinh cũng đi hơn phân nửa.

 

Chu Trừng đưa Nguyễn Khê qua một bên, tài xế đã lái xe chờ sẵn.

Loading...