Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-08-23 21:39:27
Lượt xem: 263
Hạ Nam Phương cũng không né, mạnh miệng nói: "Ông đánh đi."
Ông cụ sửng sốt, sau đó một gậy đập vào trên lưng anh: "Hỗn trướng!"
Buổi tối, "hỗn trướng" cõng một thân vết thương trở về phòng ngủ.
Cử chỉ kiêu ngạo như cũ, nội tâm không hoảng hốt.
Lý Nhiễm đang ở dọn dẹp lại đồ vật, quay đầu lại nhìn anh một cái.
Hạ Nam Phương lấy tủ sắt kia lại lần nữa bỏ lại phòng ngủ của cô: "Em đừng không cần là ném đi."
Lý Nhiễm: "..."
Sau đó, mãi cho đến ngày cưới, Lý Nhiễm trước sau không thèm nói chuyện với Hạ Nam Phương một câu.
Giữa hai người thoáng như cách một con sông dài, không có bất cứ phương tiện nào có thể đi qua nhau.
Buổi sáng lễ cưới hôm nay, Hạ Nam Phương mới sáng sớm đã phái người đến đón cô.
Tới ba người, thậm chí cả Khổng Phàn Đông đều xuất động, giống như sợ cô chạy vậy.
Mặt Lý Nhiễm vô cảm ngồi trên xe, không giống như là đi tham gia hôn lễ, ngược lại như là tham gia lễ tang.
Quy mô lễ cưới tuy không tính quá lớn, nhưng khu resort Nhạc Loan vẫn chật kín khách mời.
Hôm nay định sẵn là một ngày không bình thường, người ở thành phố N có uy tín danh dự cơ hồ đều tập trung ở đây.
Lý Nhiễm đến Hạ gia, khi nhìn thấy Hạ Nam Phương, anh đang ở phòng bếp.
Hôm nay thời tiết không tồi, cửa sổ trong phòng bếp nửa mở ra có ánh nắng dào dạt mà tiến vào, chiếu lên trên người anh, có vẻ đặc biệt tùy ý.
Hạ Nam Phương mặc áo sơmi màu tối, anh có chút đứng thẳng cứng ngắc, phía trước đang cầm chảo chiên trứng.
Khi nhìn thấy Lý Nhiễm, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
"Xong ngay đây."
Lý Nhiễm dựa vào khung cửa phòng bếp nhìn anh, vẻ mặt đúng là hiếm lạ.
Đây không phải lần đầu tiên thấy Hạ Nam Phương nấu ăn, trước kia Hạ Nam Phương còn không có bận như vậy, ngày nghỉ hai người ở bên nhau anh cũng sẽ cho làm món cơm Tây cho cô.
Chẳng qua cơm Tây của anh giới hạn trong chiên bò bít tết, thậm chí khi nào chín cũng không biết.
Thường xuyên là Lý Nhiễm đứng ở một bên nhắc nhở điều chỉnh độ lửa.
Quả nhiên, Hạ Nam Phương chiên trứng không thành công, lửa quá lớn trứng khét.
Mặt anh vô cảm mà đổ trứng bị chiên hỏng vào thùng rác, Lý Nhiễm liếc mắt nhìn số trứng trong thùng rác, thật sự nhìn không nỗi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-122.html.]
"Thôi để tôi đến."
Hạ Nam Phương cầm lấy cái chảo để xuống, sau đó đi đến một bên, đôi mắt nheo nheo, lẳng lặng mà nhìn cô.
Có lẽ là động tác chiên trứng của Hạ Nam Phương gợi lên hồi ức tốt đẹp của hai người ở bên nhau ngày xưa, tâm trạng của Lý Nhiễm tốt hơn một ít so với buổi sáng.
"Ông nội ăn không?"
Hạ Nam Phương đáp: "Ăn."
Lý Nhiễm không nói nhiều nữa, nghe âm thanh bật lửa phía sau, mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt truyền đến.
Ngày xưa Hạ Nam Phương cũng không hút thuốc, hoặc là rất ít.
Không biết gần đây tập thành thói quen xấu gì, buổi sáng lên cái gì cũng không làm, làm một điếu trước.
Anh cũng không hút hết, giống như là nâng cao tinh thần, hút nửa điếu, ném nửa điếu.
Mùi t.h.u.ố.c lá cũng không sặc người, nhưng sáng sớm mà hút thuốc cũng không tốt.
"Đừng hút."
Đồng tử đạm sắc của Hạ Nam Phương không sao cả, ngay sau đó dập tắt điếu thuốc.
Có lẽ hôm nay rời đi, đây là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ, Lý Nhiễm khó được nhiều lời thêm một câu: "Sau này cũng đừng hút nữa. Mất ngủ lại hút thuốc, rất dễ đau đầu."
Hạ Nam Phương ừ một tiếng, rất nhẹ nhàng.
Cấp dưới đều nhận ra tâm trạng hôm nay của Boss lớn không tồi, toàn bộ sáng sớm khóe miệng đều là hơi hơi nâng lên, sắc mặt cũng nhu hòa hơn không ít so với ngày thường.
Hạ Nam Phương ăn sáng xong, nhưng cũng không đứng dậy, mà thong thả ung dung lột vỏ trứng gà, anh chưa bao giờ ăn trứng gà luộc, cho nên lột cho ai có thể nghĩ.
Khóe môi tràn đầy ý cười, cam tâm tình nguyện mà ngồi làm, không khí lãng mạn lại tốt đẹp.
Cơm nước xong, hai người lên lầu thay quần áo.
Hôm nay Hạ Nam Phương mặc vest kẻ caro màu xám đem, bên trong mặc áo sơmi màu đen, thắt thêm caravat sáng màu.
Rất ra dáng một quý ông nho nhã.
Lý Nhiễm mặc lễ phục màu xám nhạt, trễ vai, đường viền của cổ áo được điểm xuyết một vòng ngọc trai nhỏ vụn.
Phía dưới váy lụa, thiết kế xoã tung, có một viên ngọc trai lớn hơn cổ áo một chút, màu tím nhạt, theo làn váy đong đưa, như ẩn như hiện, như là một kho báo bị giấu đi.
Khi Hạ Nam Phương nhìn thấy Lý Nhiễm xuống lầu, lộ ra một nụ cười tươi rói.
Dưới vầng trán no đủ, cặp mắt kia cười thật tươi thật thỏa mãn.
Có lẽ Hạ Nam Phương thật sự muốn kết hôn với cô, bất kể sau lưng anh che dấu là yêu cũng được, thói quen cũng thế.
Tại khoảnh khắc này, là thật sự muốn sống cả đời bên Lý Nhiễm.