Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-08-24 17:08:25
Lượt xem: 242
Mấy ngày nay cũng mỗi ngày chạy đến nhà Lý Nhiễm, sợ cô luẩn quẩn trong lòng.
Sáng sớm ngày hôm nay đã đến: "Ngày hôm đó cậu chạy cũng nhanh thật."
"Tớ nhìn thấy có người quay được video cậu đi ra khỏi lễ đường, tư thế kia, đủ soái! Người biết thì là từ hôn, người không biết còn tưởng là đào hôn đó!"
Lý Nhiễm: "Sao cậu lại tới nữa?"
Vu Hiểu Hiểu vừa xỏ dép lê vừa nói: "Anh tớ không yên tâm, bảo tớ đến đây nhìn cậu."
Nói xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Nhiễm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mình, Vu Hiểu Hiểu lập tức sửa miệng: "Là tớ muốn tới đó, không có liên quan gì đến anh tớ hết, được rồi chưa? Nói như vậy có phải trong lòng cậu thoải mái chút nào rồi không?"
Lý Nhiễm thay quần áo: "Đừng nói giỡn loại này nữa, bằng không người khác còn tưởng tớ từ hôn là bởi vì anh của cậu."
Ngữ khí của Lý Nhiễm quá mức nghiêm túc, Vu Hiểu Hiểu bĩu môi, không nói nữa.
"Sau này cậu có tính toán gì không?"
Lý Nhiễm vừa cột tóc vừa đáp: "Chuẩn bị đi ra nước ngoài du học."
Vu Hiểu Hiểu một chút cũng không bất ngờ: "Nhưng từ bây giờ cho đến lúc đi học còn có hơn ba tháng, hiện tại đi ngay sao? Đó cũng quá sớm rồi."
Lý Nhiễm có dự tính của cô: "Tớ dự định nhân dịp trong khoảng thời gian này, toàn bộ vẽ [Thượng Tà] cho xong, tích cóp chút tiền rồi đi."
Mắt Vu Hiểu Hiểu phát sáng: "Cậu thiếu tiền sao? Vậy tớ có."
Lý Nhiễm: "Cũng không phải rất thiếu, mọi chuyện sau này đều phải dựa vào bản thân, chuẩn bị trước luôn không thừa."
Vu Hiểu Hiểu yếu ớt lên tiếng: "Cậu nói xem cậu hà tất gì phải như thế, dù sao Hạ Nam Phương cũng đã đồng ý chia tay, sao cậu còn đi du học làm gì?"
"Tớ là vì bản thân tớ, để gia tăng thêm một chút trình độ chuyên nghiệp."
Vu Hiểu Hiểu cảm thấy cô đang tìm lấy cớ: "Trình độ chuyên nghiệp của cậu còn không đủ sao? Hai đứa mình tốt nghiệp cùng một khóa, bút vẽ tớ còn cầm không được, cũng chỉ có cậu dám buông lời hung ác ba tháng vẽ xong [Thượng Tà]. Nhưng hiện tại nhân khí của [Thượng Tà] cao như vậy, cậu vẽ nhiều thêm một chút cũng nên."
Lý Nhiễm ở một bên vùi đầu vẽ, trong lòng xưa nay chưa từng có yên lặng: "Ừ."
____
Đêm hôm đó hôn lễ kết thúc, không khí của biệt thự Hạ gia yên tĩnh lại không tầm thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-125.html.]
So với Lý Nhiễm còn có một đám người đi dò hỏi vài tiếng, cửa nhà Hạ gia có thể nói rằng đừng nói người ngay cả quỷ cũng không dám tới gần.
Cửa thư phòng trên lầu gắt gao đóng chặt, ai cũng không dám đi gõ cửa, Khổng Phàn Đông ngoài cửa đi qua đi lại do dự, không biết phải làm sao bây giờ.
Trong thư phòng, Hạ Nam Phương xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xuất thần, thẳng đến khi bị âm thanh của chuông điện thoại kéo ý thức về.
Dám ở nơi đầu sóng ngọn gió gọi điện cho Hạ Nam Phương không có nhiều người lắm, trừ bỏ thật tình thật lòng quan tâm anh, còn lại cũng có người không sợ c.h.ế.t tới xem náo nhiệt.
Hiển nhiên, Phí Huyên chính là loại người thứ hai.
Hiện tại Hạ Nam Phương không thể nghi ngờ là núi lửa đang phun trào, ai chạm vào cũng chết.
Mà người đàn ông Phí Huyên, trời sinh đã thích chọc núi lửa, anh ta không chỉ muốn châm dầu vào thêm núi lửa, mà còn muốn tâm trạng của Hạ Nam Phương khiến cho núi lửa phun trào tới tận trời, thế nào cũng phải cho chướng khí mù mịt mới chịu.
Cho nên, Hạ Nam Phương nhận được điện thoại của Phí Huyên không hề kinh ngạc chút nào.
"Alo."
Điện thoại vừa mới kết nối, Phí Huyên ở bên kia lười biếng mà trào phúng: "Ồ, người đàn ông có bà xã chạy mất nè!"
Nghe thấy thế Hạ Nam Phương thiếu chút nữa ném điện thoại đi!
Cũng chỉ có Phí Huyên mới dám nói với Hạ Nam Phương mấy chữ "bà xã chạy mất" này.
Mấy năm nay Hạ Nam Phương cũng đã quen Phí Huyên thường thường khiêu khích.
Hai người bọn họ từ lần đầu tiên đánh nhau vài lúc bảy tuổi, Hạ Nam Phương ỷ vào dáng người cao hơn anh ta, chiếm được thế thượng phong. Mấy năm nay bất kể gặp phải chuyện gì, hai người đều phải cạnh tranh cao thấp.
Hạ Nam Phương lại là sư tử hung dữ lạnh băng, ngạo mạn tự phụ, không thông tình người lẽ thường. Mà vừa lúc Phí Huyên tương phản lại với anh, từ nhỏ anh ta đã hiểu đùa bỡn nghiền ngẫm lòng người, bản thân cũng lớn lên thành dáng vẻ mưu mô thiếu đánh và châm chọc người khác.
Tuy lúc còn nhỏ không đánh lại Hạ Nam Phương, nhưng thường xuyên bỏ hố Hạ Nam Phương ngậm bồ hòn.
Sau đó trưởng thành, hai người cũng không đánh nhau nữa, đánh ngoài sáng biến thành đánh ngầm.
Hai mươi tuổi năm ấy hai người bọn họ ở thành phố N đã làm ra chuyện rất động trời, gọi là "đánh cuộc một trăm triệu."
Thời trẻ Hạ gia và Phí gia có giao thoa ở sự nghiệp, khi đó hai nhà đấu thầu ở cùng một hạng mục, cuối cùng đánh đến nông nỗi anh c.h.ế.t tôi sống.
Tuy hạng mục nhỏ, nhưng hai người tuổi còn trẻ, thế nào cũng phải đánh đến cùng mới thôi.