Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-08-24 22:29:01
Lượt xem: 245
Lý Nhiễm vừa tiến đến, đã cười cười gọi ông: "Nội ơi!"
Ông cụ thấy cô, cũng không biểu hiện nhiều tức giận, nhưng sắc mặt vẫn là không tốt lắm.
Cố ý xụ mặt: "Vào đi."
Lý Nhiễm đẩy cửa tiến vào, sau khi đặt giỏ hoa quả xuống, bắt ghế ngồi xuống: "Nội ơi, con đọc báo cho nội nha."
Ông cụ thấy vẻ mặt cô thật cẩn thận, trong ánh mắt đều là khẩn trương.
Không muốn khó xử cô nữa, nhịn không được thở dài: "Hai đứa các con đó!"
"Thật là làm xằng bậy, có chuyện gì không thể từ từ nói, một hai phải quậy thành như vậy."
Chuyện này Lý Nhiễm thừa nhận bản thân có sai, cô kiềm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng ôm cá c.h.ế.t lưới rách.
Hạ gia bị người ta phê bình, bản thân cô lại làm sao không bị chứ.
Một trận ngày đó, xem như là cô đã hoàn toàn đắc tội Hạ gia.
Nói gần một chút, ở thành phố N đại đa số đều bởi vì kiêng kị Hạ gia, sẽ không để cô trải qua những ngày tháng yên bình, nói càng nghiêm trọng một chút, rất có khả năng sẽ có người dẫm đạp cô, tới lấy lòng Hạ gia.
Hướng tới nơi xa, không gả cho Hạ Nam Phương, về sau có lẽ là cũng không có ai dám cưới cô.
Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nội, chuyện này là con sai, cho nên hôm nay con tới xin lỗi nội. Con không phải xin lỗi Hạ gia, mà là xin lỗi nội. Nội vẫn luôn luôn yêu thương con, con không nên để Hạ gia cũng bị cuốn vào bên trong. Nội đã từng nói với con, chỉ cần có Hạ gia ở, thì không có ai bắt nạt được con. Nhưng hiện tại người bắt nạt con lại là Hạ gia, con nên nhường nhịn sao?"
Ông cụ thở dài, Lý Nhiễm và Hạ Nam Phương, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Chuyện này bất kể có kết cục gì, trong lòng ông cụ đều rất khó viên mãn.
"Nội không phải trách con, nhưng vì sao con không nói sớm với nội hơn?"
Lý Nhiễm tủi thân: "Con nói rồi, nhưng ngày đó nội vẫn luôn giúp đỡ Hạ Nam Phương."
Ông cụ vuốt tóc cô, trầm giọng: "Nội không có che chở nó, ngày đó nội đánh nó hơn mười roi."
Lý Nhiễm ngẩng đầu: "Nội đánh anh ấy khi nào?"
"Từ lần đầu tiên con nói không gả cho nó. Nó không đồng ý nên nội giáo huấn nó, nội không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy."
Chuyện này Lý Nhiễm cũng không biết, Hạ Nam Phương chưa bao giờ nói với cô.
"Nội tưởng lúc trước hai đứa quậy một chút, nếu là ngày đó ngăn cản Nam Phương, sau đó cũng sẽ không xảy ra những chuyện này. Cũng là nội sai, thiên vị nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-128.html.]
Vẻ mặt Lý Nhiễm áy náy, tuy cô không hối hận chuyện từ hôn, nhưng cô hối hận mang đến tổn thương cho ông cụ.
Nếu ngày cưới đó Hạ Nam Phương không ép cô như vậy, cô cũng sẽ không quyết tuyệt.
Nghĩ đến miếng đất trấn Vọng Khê kia còn ở trên tay Hạ Nam Phương, hiện tại cô không thể tự mình đi tìm anh, chỉ có thể lại đây tìm ông cụ.
"Nội ơi, sở dĩ con làm như vậy, là bởi vì... Hạ Nam Phương cầm trấn Vọng Khê mà uy h.i.ế.p con."
Hạ Nam Phương có thể làm ra loại chuyện này, ông cụ không hề kinh ngạc một chút nào.
"Con yên tâm, nội sẽ không tùy ý nó làm bậy."
Lý Nhiễm gật đầu, như vậy cô có thể thanh thản ổn định mà ra nước ngoài.
Vì thế định nói tin vui đi du học cho ông cụ biết: "Nội, con nói chuyện này với nội, thật ra con sắp ra..."
Cửa truyền đến âm thanh, thình lình bị người ta mở ra, Hạ Nam Phương nhấc chân tiến vào, lập tức nhìn thấy Lý Nhiễm.
Hai người bốn mắt chạm vào nhau, có loại cảm giác dài lâu, phảng phất như cách một thế kỷ không có gặp mặt.
Lý Nhiễm mở to hai mắt nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"
Hạ Nam Phương nhàn nhạt mà nhìn cô một cái, sau đó đóng cửa lại.
Nói với ông cụ: "Thuốc mua ở nước ngoài tới rồi. Cháu đưa đến đây."
Lý do này của anh thật sự rất khó thuyết phục người ta tin, đặc biệt là loại chuyện đưa thuốc này, càng không tới phiên Hạ tổng tự mình tới đưa.
Ông cụ hiểu rõ giả bộ hồ đồ, bảo Lý Nhiễm đi lấy thuốc.
Khi cách hơn một tuần, lại nhìn thấy Hạ Nam Phương, Lý Nhiễm có loại cảm giác không quá chân thật.
Cô cho rằng sau khi kết thúc chuyện đó, hai người bọn họ nhất định sẽ không gặp lại.
Ít nhất Hạ Nam Phương sẽ không lại chủ động gặp cô.
Có lẽ anh nên hận cô, trên đời này không có thể có thể dẫm đạo lòng kiêu ngạo của Hạ Nam Phương rồi còn có thể toàn thân mà lui.
Lý Nhiễm cũng không được, cho nên cô đã chuẩn bị đường lui.
Lý Nhiễm chậm rãi đi qua, váy dài chiffon nhẹ nhàng đảo qua cẳng chân, có loại cảm giác lành lạnh cả người.
Khi cô duỗi tay ra nhận lấy, ánh mắt di chuyển đến ngón áp út của Hạ Nam Phương.
Anh còn đeo nhẫn cưới kia, chiếc nhẫn cưới lây dính sự chờ mong cùng sỉ nhục của Hạ Nam Phương đó.