Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-08-26 21:16:20
Lượt xem: 237
Chung cư Lý Nhiễm thuê không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, ngoại trừ phòng ngủ chính còn có một thư phòng ngày thường cô hay làm việc.
Phòng khách nối với phòng bếp, cho nên khi cô từ phòng bếp ra ngoài, đã thấy Hạ Nam Phương ngồi trên sofa ngoài phòng khách.
Anh chống trán, trên mặt còn có sự mỏi mệt sau khi say rượu, dưới ánh sáng sáng ngời, anh duỗi tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày.
"Ăn sáng thôi."
Lý Nhiễm gọi với vào phòng khách, Hạ Nam Phương đứng dậy, sửa sang lại áo sơ mi nhăn nhó đi đến.
Ánh sáng sáng ngời của phòng bếp lập tức bị thân hình cao lớn của anh che đi một nửa.
Sau khi anh ngồi xuống, Lý Nhiễm nhìn chằm chằm anh.
"Anh... cứ ngồi như vậy?"
Hiển nhiên Hạ Nam Phương không hiểu ý của cô, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nhiễm, trong ánh mắt còn có ánh sáng dịu dàng còn lưu lại tối hôm qua khi say rượu mới có.
"Ừ?" Phảng phất đang hỏi anh như vậy, có cái gì không đúng?
Lý Nhiễm bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật không đáng yêu như uống say chút nào."
Lúc uống say, mặc kệ Lý Nhiễm nói cái gì anh cũng sẽ rất nghiêm túc mà đi làm. Mà không phải như quốc vương cao cao tại thượng như bây giờ, không để ai vào trong mắt cả.
"Cơm ở trên bếp, tự mình đi lấy đi." Lý Nhiễm tức giận.
Đối mặt với Hạ Nam Phương như vậy, thật giống như lại về những ngày tháng bọn họ đã từng đối chọi gay gắt như trước vậy.
Hạ Nam Phương nhíu mày hơi hơi không vui, nhưng vẫn đứng dậy, bước chân dài đi về phòng bếp.
Sau khi đợi hai phút, trong phòng bếp truyền đến giọng nói: "Chén ở đâu?"
"Trong ngăn tủ."
Một lát sau, truyền ra âm thanh cửa tủ bị kéo ra, nhưng Lý Nhiễm không nghe thấy âm thanh đóng cửa.
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, chấn động đến n.g.ự.c cô... là âm thanh thanh thúy của chén sứ bị bể trên mặt đất mới đó.
Lý Nhiễm: "..."
Cô lập tức chạy vào phòng bếp, cúi đầu, nhìn thấy những mảnh vỡ đầy đất.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Nam Phương, người đàn ông cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Còn chưa kịp nói chuyện gì, đã nghe thấy ngữ khí không thèm chút nào để ý của anh: "Tôi bảo người đưa một bộ mới đến cho em."
Lý Nhiễm hít sâu một hơi, bộ chén này cũng không đáng giá, nhưng những hoa văn phía trên là do cô từng bút từng bút mà vẽ ra, sau đó đi xin thợ nung thiêu. Một bộ mười hai cái, thiếu một cái đều không thể hoàn chỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-137.html.]
Tâm trạng của Lý Nhiễm có chút buồn bực: "Anh cho rằng tôi thiếu một bộ chén này sao?"
Dáng vẻ anh như kiểu "nếu không thì em lại lầm ầm ĩ gì với tôi nữa."
Lý Nhiễm không nói chuyện nữa, cô cúi đầu dọn dẹp những mảnh vỡ, giọng nói rất nhẹ, như là không rõ: "Có phải anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết khi mình làm sai phải xin lỗi không?"
Chỉ làm bể mấy cái chén đã phải bắt anh xin lỗi, ánh mắt Hạ Nam Phương trầm trầm, không nói chuyện.
Nếu là lúc trước, Lý Nhiễm sẽ không hề chờ mong điều đó với Hạ Nam Phương. Nhưng không thể nói vì sao cô rất chán ghét dáng vẻ hiện tại của anh, giống như thằng nhóc con làm sai chuyện mà còn ngang ngược, Lý Nhiễm chỉ nghĩ muốn hung dữ với anh.
Mà trên thực tế, Lý Nhiễm cũng hung dữ: "Xin lỗi tôi!"
Hạ Nam Phương nhướng mày, anh nhìn sự phẫn nộ trên mặt Lý Nhiễm, nhìn ánh mắt cô đang cháy hừng hực, vô cùng không hiểu sự tức giận của cô từ đâu mà đến.
Xác thật Hạ Nam Phương không hiểu, cho tới nay cuộc sống của anh đều có quy tắc bài bản, mọi chuyện anh làm đều không cần xin lỗi, không ai có thể yêu cầu anh làm này đó, dần dà chính anh tựa như cũng quên mất, phạm sai lầm ngoại trừ đền bù vật chất ở bên ngoài, càng cần nữa chính là lời xin lỗi.
Anh lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Lý Nhiễm ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp từng mảnh vỡ chén sứ, một bóng hình nho nhỏ, ánh mắt anh có một tia d.a.o động, lại nhấp môi, không nói một lời như cũ.
Thái độ này của anh không biết là bị Lý Nhiễm chọc đến lòng tự tôn, hay là đối với những chuyện mình đã làm như vậy có một chút tỉnh lại.
Lý Nhiễm đau lòng quét sạch sẽ những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó không nhìn anh nữa.
"Tôi đi làm, ăn xong rồi anh đi đi."
Nói xong cô thay giày, cầm lấy túi xách, cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Hạ Nam Phương nhìn cửa đã không có bóng người nữa, ánh mắt lạnh nhạt đầu tiên là không thể áp chế mà nhảy lên lửa giận, dần dần trở nên lạnh nhạt theo sự tức giận của Lý Nhiễm rời đi kia, cuối cùng biến thành một mảnh mờ mịt.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y dần dần buông ra, anh nhìn thoáng qua mảnh vỡ trong thùng rác, tâm trạng phá lệ phức tạp.
Lý Nhiễm đến công ty, Vu Hiểu Hiểu lập tức vội vội vàng vàng chạy tới.
Lý Nhiễm ngăn Vu Hiểu Hiểu lại: "Chạy gấp như vậy làm gì?"
Vu Hiểu Hiểu vừa vuốt n.g.ự.c thuận khí, vừa lấy văn kiện trong tay đưa cho cô: "Nhìn đi." "
Lý Nhiễm cúi đầu, lập tức nhìn thấy trên văn kiện có mấy cái chữ to: "Thư luật sư?"
Vu Hiểu Hiểu hít thở: "Chúng ta là bị cáo."
Tiểu thuyết [Thượng Tà] mà Lý Nhiễm vẽ bị công ty nào đó chỉ trích sao chép, thư luật sư yêu cần cô lập tức dừng lại quyền xâm phạm, gỡ bỏ tác phẩm, ngay trên trang web chính của mình công khai xin lỗi.
Sau khi Lý Nhiễm nhìn nội dung, cũng không khẩn trương như vậy: "Cậu khẩn trương cái gì? Tớ lại không có sao chép."
Vu Hiểu Hiểu: "Tuy rằng cậu không sao chép, nhưng có chuyện này tóm lại vẫn phiền phức. Trong lòng chúng ta rất hiểu rõ, nhưng những người đọc đó thì lại không hiểu rõ, một khi dính vào trận phong ba này, thì sợ trắng cũng bị nói thành đen."
Lý Nhiễm không nói nữa, mở máy tính xem tình huống của [Thượng Tà].
Nào biết vừa mới mở ra, trên diễn đàn đã bị mấy ngàn tin nhắn oanh tạc, khu bình luận dưới truyện tranh cũng bị tấn công, tất cả đều chỉ trích cô sao chép.