Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:35:50
Lượt xem: 1,130

Hồng Công Quán mời đám diễn viên đồng tính này đến, mỗi người đều xinh đẹp không ai sánh được, quyến rũ và chịu chơi với quy mô lớn.

 

Mới mở màn vài phút nhưng làm không ít người nháo nhào lên, còn kéo cả vài người lên nhảy múa cùng họ.

 

Điệu nhảy còn chưa kết thúc, thì nghe được âm nhạc ngoài sảnh lớn đột nhiên dừng lại.

 

Giây tiếp theo, những người mặc cảnh phục tiến vào: "Tất cả không được nhúc nhích, ôm đầu ngồi xổm xuống!"

 

Lý Nhiễm thề, đời này cô chưa từng xui xẻo như thế!

 

Hiển nhiên, trò hay còn ở dưới.

 

Cảnh sát mang cô và Vu Hiểu Hiểu sang một bên: "Chứng minh nhân dân đâu?"

 

Cảnh sát đánh giá hai cô: "Đủ 18 tuổi chưa?"

 

Hai cô không ngừng gật đầu: "Có, sớm đã qua tuổi 18 rồi!"

 

Vu Hiểu Hiểu đem chứng minh nhân dân ra, cảnh sát lại nhìn về phía Lý Nhiễm, cô bắt đầu sờ túi tiền....

 

Chứng minh nhân dân cô để ở trong ốp của điện thoại, mà điện thoại thì ném trên xe rồi...

 

"Chú cảnh sát, chứng minh nhân dân của cháu ở trên xe.."

 

"Mấy cô gái nhỏ như cô tôi thấy nhiều rồi, chưa đủ 18 tuổi đã nháo nhào dám đến bar mà quẩy, dù có trang điểm giống người trưởng thành đi chăng nữa thì các cô cũng không phải."

 

"Đừng nhiều lời, gọi điện cho người giám hộ đến đi!"

 

Gọi điện cho người giám hộ? Ba của cô cách đây tận ngàn km lận đó!

 

Khuyên can mãi mà cảnh sát cũng không tin, Vu Hiểu Hiểu liền đề nghị để mình ra ngoài lấy chứng minh nhân dân cho Lý Nhiễm.

 

Sờ túi tiền, chìa khoá xe vừa rồi ném trên sàn nhảy tìm không thấy nữa.

 

Lý Nhiễm khóc không ra nước mắt, xui đến mức này là cùng đúng không!?

 

Chú cảnh sát: "Còn không mau gọi điện? Có phải muốn lập biên bản hay không?"

 

Lý Nhiễm vươn hai tay ra: "Ba của cháu không ở đây, cháu cũng không phải trẻ vị thành niên mà????"

 

Cảnh sát cũng không bắt giam cô, nhưng lại đưa cô đến đồn cảnh sát lập biên bản.

 

Lúc gần đi, Vu Hiểu Hiểu áy náy: "Để tớ gọi anh trai đến cứu cậu."

 

Lòng Lý Nhiễm tràn đầy hy vọng.

 

Hứa Minh Lãng là khách quen của quán bar, bị cảnh sát hỏi vài câu rồi đưa chứng minh nhân dân ra nên được thả đi.

 

Khi đi ngang qua, thấy Lý Nhiễm bị cảnh sát mang đi, anh ta không có ý tốt gì mà cười cười, đè thấp âm thanh: "Lý Nhiễm, mày có thấy mất mặt hay không?"

 

"Nếu như anh Nam thấy mày trong bộ dáng này, thì sẽ có phản ứng gì nhỉ!?"

 

Lý Nhiễm nhẹ giọng đáp lại một câu: "So với khách quen như mày, thì ai mới là người mất mặt?"

 

Hứa Minh Lãng tự cho là có thể giễu cợt được Lý Nhiễm, lại không nghĩ rằng tại thời điểm này, cô cư nhiên còn có thể nhanh mồm dẻo miệng.

 

"Không cảm thấy mất mặt phải không? Nếu như mày muốn nổi bật, thế là đủ rồi đấy!"

 

Lý Nhiễm mặt không có cảm xúc gì đi qua anh ta.

 

Cô có cái gì phải sợ đâu? Một không phạm tội, hai không làm chuyện gì trái pháp luật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-14.html.]

 

Bọn người này tự trét vàng lên mặt, dẫm đạp lên người khác tự cho bản thân là người cao quý, cùng là một quán bar, tại sao Lý Nhiễm đến lại biến thành tội ác tày trời?

 

____

 

Cục cảnh sát.

 

Hôm nay mang trẻ vị thành niên từ hộp đêm về quá nhiều, Lý Nhiễm cũng theo chân bọn họ bị đưa vào phòng họp.

 

Phòng họp mở điều hoà, cảnh sát còn giúp bọn họ rót mỗi người một ly nước ấm. Sau đó tận tình khuyên bảo mà khuyên bọn họ chăm chỉ học tập, không nên cả ngày chỉ biết nghĩ đến việc đi chơi.

 

Một bên nói một bên còn nhìn Lý Nhiễm.

 

"..." Rốt cuộc thì chỗ nào của cô lớn lên nhìn nhỏ như vậy?

 

Ở bên trong đợi hơn nửa tiếng, lục tục có vài đứa trẻ được người lớn trong nhà đến đón, mà Lý Nhiễm toàn tâm toàn ý tin tưởng Vu Hiểu Hiểu đến cứu cô.

 

Đợi hơn một giờ nữa, người mà Lý Nhiễm đợi thì không đến, lại chờ được một vị khách không mời mà đến... Hạ Nam Phương.

 

_____

 

Biệt thự Hạ gia.

 

Sau khi Hạ Nam Phương về đến nhà, lên lầu một lần nữa thay đổi bộ vest, không đeo caravat, cổ áo sơ mi màu trắng tuỳ ý mà không cài cúc áo đầu.

 

Một năm bốn mùa anh đều ăn mặc như thế này, khó gần, nghiêm túc, tạo khoảng cách với người đối diện.

 

Dùng lời nói của Vu Hiểu Hiểu chính là: "Hạ Nam Phương, loại người này trên mặt viết đầy mấy chữ "Quyết không yêu để tiền uống rượu, sống một mình cho gái nó thèm chơi"."

 

Tóm lại một câu: "Có tiền, không có tình cảm."

 

Nhưng Hạ Nam Phương lại cực kỳ may mắn, người này không chỉ có năng lực vượt trội, dung mạo bất phàm, càng quan trọng là trước kia luôn có Lý Nhiễm toàn tâm toàn ý mà yêu anh.

 

Trời cao đối với anh đặc biệt thiên vị, chỉ cần trên đời này có thứ anh đã định, thì không có gì có thể thoát khỏi tay anh.

 

Nhiều năm như vậy, cuộc sống vẫn luôn luôn thuận buồm xuôi gió.

 

Người bên cạnh anh khó khăn lắm mới có được số mới của cô, nhưng cũng không gọi được, gọi điến chung cư cũng không có ai bắt máy.

 

Giọng nói của Hạ Nam Phương không quá hài lòng: "Có một người cũng tìm không thấy."

 

Không phải năng lực của Vương Ổn không được, anh ta lại không có thiên lý nhãn, cũng không phải máy theo dõi, đương nhiên không biết hiện tại Lý Nhiễm đang ở đâu: "Tôi tìm bạn khác của Lý tiểu thư hỏi một chút."

 

"Đi hỏi nhà Vu gia."

 

Hạ Nam Phương chưa bao giờ gặp mặt bạn bè của Lý Nhiễm, anh luôn luôn không thích người ngoài đến chơi, cho nên Lý Nhiễm cũng không dám mang bạn về nhà, chỉ mơ hồ nhớ rõ, hình như cô rất thân với Vu gia.

 

Trước kia khi còn học đại học, Hạ Nam Phương ngẫu nhiên sẽ đi đến trường đón cô. Nhưng người này đối với Lý Nhiễm rất cổ quái, đến trường đón cô nhưng không nói cho cô biết, lúc nào cũng đứng trước cửa lớp chờ.

 

Có đôi khi tan học Lý Nhiễm sẽ cùng Vu Hiểu Hiểu ra ngoài ăn, có tình cờ vài lần đụng phải Hạ Nam Phương, anh vô cùng tức giận.

 

Tính tình anh khi đó thật sự không tốt lắm, Lý Nhiễm cũng không dám trêu chọc vào anh, trong miệng bảo đảm từ đây về sau sẽ không đi ra ngoài chơi với bạn nữa, sắc mặt của Hạ Nam Phương mới có thể đẹp hơn được một chút.

 

Có lẽ trong tiềm thức của anh chưa ý thức được ngoài trừ công việc, kỳ thật Lý Nhiễm chiếm cứ cuộc sống của anh nhiều nhất.

 

Cau mày suy tư một lát, Vương Ổn và quản gia lẳng lặng đứng bên cạnh, không ai dám nói một câu.

 

Bọn họ cho rằng Hạ Nam Phương sẽ phát hỏa, không thì ít nhất cũng trách cứ bọn họ làm việc bất lợi.

 

Nhưng người đàn ông đó chỉ lặng lẽ đứng trước cửa sổ, cảnh đêm tối ảm đạm càng làm toàn thân anh trở nên mạnh mẽ, khí tức quanh thân của anh tản ra làm không ai dám đến gần.

 

Mà người dám đến gần lúc trước kia, lại không còn nữa!

Loading...