Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-08-27 14:57:53
Lượt xem: 149
Tiếng gió bên ngoài rất lớn, quả thật có loại đặc hiệu của quỷ khóc sói gào.
Một mình cô đợi trong phòng, khóa trái cửa lại, trong đầu kêu loạn.
Nghĩ đến nếu năm đó mình không có tiến vào ở Hạ gia, cũng không quen biết Hạ Nam Phương, hiện tại sẽ có tình cảnh gì.
Có lẽ là lấy chồng, dù sao ở huyện nhỏ của cô, 26 tuổi lấy chồng rất bình thường. Ở trong thời tiết mưa to gió lớn thế này, có khả năng là cô đang ở trong một căn nhà thắp sáng đèn chờ chồng tan làm về nhà.
Nhưng nghĩ đến mình sẽ gả cho một người chồng như thế nào, cô đều không nghĩ ra được.
Trước kia cô thường thường nghĩ phải gả cho Hạ Nam Phương, sau đó đau lòng, không muốn yêu anh nữa, rời đi cũng gần là đem theo những tình cảm dành cho anh, trước đó cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày cô sẽ yêu người khác, sẽ gả cho người khác.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự Hạ Nam Phương có ảnh hưởng với cô, dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của cô nên không đơn giản như vậy.
Cô có thể oanh oanh liệt liệt hận anh, cũng có thể dứt khoát kiên quyết mà không yêu anh, nhưng mà cô không quên được anh, cái tên đó như là lớn lên ở trong mạch máu, theo m.á.u chảy khắp toàn thân cô.
Cô có thể áp chế không thèm nghĩ, đi phản kháng từ yêu thành hận, nhưng anh vẫn mãi mãi ở đó, ví dụ như ở trong bóng đêm cô đơn như thế này, mưa to giàn giụa tối tăm... cái tên đó đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhớ đến.
Sau đó trái tim bắt đầu âm ỉ đau đớn, lý trí nói với cô đường của cô là tự cô chọn, không thể quay đầu lại, lúc này mới đem sự đau khổ buồn bã trong lòng bình ổn lại.
Cô nhìn pin của điện thoại còn chưa đến 30%, thử thử ổ điện của khách sạn, vẫn không có tín hiệu điện như cũ.
Không dám dùng điện thoại, bật tiết kiệm pin, tắt dung lượng truy cập mạng, sợ lãng phí pin nên chỉ gửi cho Vu Hiểu Hiểu một tin nhắn báo bình an.
Vu Hiểu Hiểu nhắn lại: [Toàn đội của anh tớ đi ra ngoài chống bão rồi, để anh ấy đi đón cậu.]
Lý Nhiễm trả lời: [Đừng, đó là công việc của anh ấy, cậu đừng làm phiền anh ấy.]
Vu Hiểu Hiểu oán giận: [Cậu khách khí cái gì? Anh tớ cũng không phải người ngoài.]
Lý Nhiễm nhìn tin nhắn này rồi rơi vào trầm tư, giống như cho đến nay cô đều rất sợ phiền người khác, cho dù bây giờ có bị nhốt, cô chỉ nghĩ đến tự cứu hoặc là đợi mưa tạnh rồi tự mình quay về.
Vu Hiểu Hiểu không đồng ý, một hai phải hỏi địa chỉ của cô để Vu Hồng Tiêu đến giúp đỡ, Lý Nhiễm thật sự sợ cô nàng: [Điện thoại tớ hết pin rồi.]
Bên kia gửi lại ba cái "Biểu cảm tức giận".
Cô cảm thấy mình không hợp với Vu Hồng Tiêu, cho nên đối mặt với sự tác hợp vô tình hay cố ý của Vu Hiểu Hiểu, cô càng là có thể trốn thì trốn, thật sự không trốn được thì cô chỉ có thể tránh mặt nhất có thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-142.html.]
Ăn mấy miếng bánh khô, uống một ít nước khoáng, hòa tan cảm giác đói khát trong bụng.
Không có điện, không có điện thoại, thoáng như mọi chuyện đều quay về trạng thái nguyên thủy vậy.
Lý Nhiễm đắp chăn, chỉ nghĩ một giấc ngủ dậy rồi bên ngoài sẽ hừng đông, bão to sẽ lui, cô có thể về nhà.
Tự mình thôi miên như thế, cô thật sự đi ngủ.
Lại thức dậy thêm một lần nữa, là 11 giờ đêm, kinh ngạc cảm thán thời gian cô chịu đựng đã qua đi một nửa.
Cô mở điện thoại ra, giảm độ sáng trên màn hình đến mức thấp nhất, nhìn tình huống bên ngoài.
Bão to nên ngoài như là cô dâu lên kiệu hoa vậy, c.h.ế.t cũng không chịu đi. Toàn thành phố J bị ngập úng nghiêm trọng, công năng hút nước cơ hồ bị tê liệt, cho nên hiện tại không phải phiền phức nhất, cứ theo cái đà này mà đi xuống, chỉ sợ phía sau càng thêm phiền phức.
Cô thở dài, đếm mì gối và bánh khô, chắc có thể đủ hai ngày.
Nhìn điện thoại, trên màn hình thình lình nhảy ra một dãy số, tay Lý Nhiễm run lên, may mắn trấn định được.
Giọng của Hạ Nam Phương hòa trộn với tiếng gió tiếng mưa bên ngoài không hề giữ lại mà truyền vào trong tai Lý Nhiễm.
"Em đến lầu hai đi."
Đại sảnh lầu một trên cơ bản đã bị nước mưa tràn vào, hiện tại độ cao của mặt nước đã thẳng lên lầu hai.
Lý Nhiễm sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Tôi ở dưới lầu."
Khoảnh khắc đó, Lý Nhiễm có loại ảo giác bản thân mình nằm mơ chưa tỉnh lại, cô ngây người mà nhìn ra bên ngoài, sau đó đột nhiên đứng lên, mở cửa chạy ra ngoài.
Cô ở tầng năm, thay máy ngừng hoạt động, cô chạy như điên về phía cửa thoát hiểm có ánh sáng màu xanh lục âm u kia.
Điện thoại trong tay còn đang kết nối, Lý Nhiễm có thể nghe thấy âm thanh của Hạ Nam Phương bên kia.
Giống y đúc âm thanh hiện tại cô đang nghe thấy...
Anh thật sự đến!
Cô chạy đến lối đi nhỏ lầu hai, ở đó có một ban công ngoài trời có thể ra ngoài, còn có vài ánh sáng của đèn pin thường thường hiện lên.