Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 146

Cập nhật lúc: 2024-08-28 17:45:36
Lượt xem: 212

Bão táp như bao vây linh hồn của con người tại đây, ai cũng không đi được.

 

Phòng khách sạn chỉ lớn như vậy, cho nên bất luận cô đi đâu đều không thể tránh khỏi khí thế cường đại người đàn ông đột nhiên xuất hiện như thế này.

 

Sau khi người đàn ông nói lời xin lỗi, cô sửng sốt không nói nên lời, không khí cứ lâm vào trong yên lặng như thế.

 

Nét mặt của cô hiện tại tuyệt đối không phải là phản ứng mà trong lòng anh chờ mong.

 

Cô cố gắng để khuôn mặt của mình trở nên thêm nghiêm túc hơn một ít: "Gần đây anh làm sao vậy?"

 

Cô thất sự không hiểu, trước kia khi hai người ở bên nhau, anh cũng chưa từng kiên nhẫn giống thế này, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều quan tâm cô, hiện tại là tình huống gì? Sau khi chia tay đột nhiên tay đổi tính nết?

 

Anh nói ngắn gọn lại rõ ràng chính xác: "Đó là trước kia."

 

"Hơn nữa nói xin lỗi cũng không phải việc khó gì." Boss Hạ tựa như không nhớ được khi ngày hôm qua khi cô bảo anh xin lỗi, dáng vẻ anh như kiểu "em đang nói cái gì? Còn dám nói một lần nữa không?" vậy.

 

Anh biết rõ quan hệ của mình và cô đã đến nông nổi cục diện bế tắc, nếu không thay đổi gì nữa, thì sẽ tạo ra góc tường cho người ta đào mất.

 

Huống hồ, người muốn đào góc tường nhà anh kia, vẫn luôn lấy "quan tâm, dịu dàng" tấn công cô.

 

Thật lâu sau trầm mặc, cô đột nhiên sinh ra tâm trạng thoải mái, loại tâm trạng này chuyển biết rất đột nhiên, tựa như được cái tên Hạ Nam Phương bén nhọn đau đớn này mang theo một bàn tay dịu dàng ấm áp vuốt phẳng.

 

Trước kia khi đối mặt với anh, cô luôn có cảm giác kìm hãm áp lực, trái tim đau đớn, chán ghét không muốn nói thêm một lời nào với anh. Nhưng hiện tại ít nhất cô có thể dùng loại tâm trạng an tĩnh bình thản, không phải táo bạo để đối mặt với người đàn ông này nữa.

 

Cho đến ngày nay, hai người bọn họ đều cần phải giải thoát.

 

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh." Lý Nhiễm nhẹ thở ra một hơi, trả lời anh.

 

Anh nửa cong eo, tầm mắt giao nhau với ánh mắt cô, duỗi tay muốn chạm vào gương mặt cô, rồi lại lo lắng cô sẽ phản cảm.

 

Đặt tay lên tóc cô, ngón tay dài vuốt ve tóc, dịu dàng mà ấm áp.

 

Giọng của anh khàn khàn: "Em không cần miễn cưỡng mình, sau này anh sẽ không ép em nữa."

 

Thực tế ấn tượng của anh trong lòng cô vẫn chưa thay đổi, vẫn bá đạo lại cố chấp như cũ, chẳng qua hiện tại được sự dịu dàng chiếm cứ, biến sự cố chấp thành phá lệ thâm tình.

 

Cô dời tầm mắt đi: "Tôi không có miễn cưỡng bản thân, hận anh cũng không phải là một chuyện khiến người ta vui vẻ gì."

 

Cô chỉ nói không hận anh mà đôi mắt anh đã phát sáng, anh vui vẻ.

 

Nhưng kế tiếp, khi anh nhìn chằm chằm cô, cô lại không nói thêm gì nữa. Hiển nhiên, anh càng muốn nhiều hơn sự "không hận" ấy.

 

Không hận mới là bước đầu tiên, anh muốn tình yêu của cô, muốn đời này của cô, muốn cô là của anh.

 

Tay anh theo tóc dài của cô, trượt xuống vành tai cô, ngón tay thon dài nhẹ nhéo nhéo vành tai cô: "Còn gì nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-146.html.]

 

Còn gì?

 

Cô nghiêng nghiêng đầu, không thoải mái mà tránh thoát khỏi bàn tay đang tác oai tác oái trên vành tai cô kia: "Còn có cái gì?"

 

Gương mặt anh tuấn của anh kề sát lại gần cô: "Làm sao anh có thể tin được là em không hận anh thật không?"

 

Cô nghĩ thầm, đây chính là vấn đề khó khăn.

 

Hận và không hận đều là cảm giác của lòng người, cô có thể hận trong lòng, khẩu thị tâm phi nói không hận. Hoặc là ngoài miệng nói không hận, trong lòng lại hận ngứa răng.

 

Cô cúi đầu, mày thoáng nhướng lên.

 

Hạ Nam Phương càng lấn về phía trước, khoảng cách càng ngày càng gần, vốn định hôn lên vầng trán của cô.

 

Nào biết cô đột nhiên ngẩng đầu, dáng vẻ như nghĩ ra được một cách tuyệt vời: "Nếu không tôi viết giấy cam đoan cho anh?"

 

Hạ Nam Phương: "..."

 

Đại khái là anh chưa bao giờ bị hố như vậy.

 

___

 

Bởi vì không mang theo công việc đến, anh nhàm chán đến c.h.ế.t mà lật tạp chí đóng bụi trong phòng, hiển nhiên không có thói quen sinh sống trong không gian yên tĩnh như thế này.

 

Lý Nhiễm thì khác, cô thường xuyên một mình đợi ở một chỗ như thế, cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch.

 

Anh nửa dựa vào đầu giường, tầm mắt từ trên cuốn tạp chí cũ của hai năm trước dời đến trên người cô: "Ngủ?"

 

Đã hơn 1 giờ sáng, Lý Nhiễm không quan tâm vấn đề ngủ như thế nào, sao cũng được, mà thời gian Hạ Nam Phương làm việc mà nghỉ ngơi đều luôn luôn có quy tắc như thế.

 

Cô không nghĩ đến sẽ có người đến, cho nên thuê phòng là giường đơn.

 

Thân thể cao lớn của người đàn ông dựa vào mép giường, mặc áo tắm dài cũng không thể nào che chắn hết được, hơn phân nửa n.g.ự.c lộ ra bên ngoài, chân dài rắn chắc kia tùy ý bắt chéo, cứ lười biếng như vậy mà nhìn cô.

 

Hình ảnh lười nhác nhưng khắc sâu vào trong trí nhớ của người ta.

 

Cô không biết nên đặt tầm mắt ở đâu cho được, cuối cùng ra vẻ trấn định mà ngồi ở một góc nhỏ trên giường, ánh mắt dừng ở mảnh đất trống tương đối an toàn.

 

Nến cũng đã đốt gần tàn, thấy cô lên giường, anh trực tiếp dùng tạp chí trên tay quạt tắt ánh nến.

 

Trong phòng nháy mắt lâm vào trong bóng tối.

 

Giường nệm của khách sạn khá cứng, khi xoay người phát ra âm thanh cọ xát rất lớn.

 

Lý Nhiễm đưa lưng về phía Hạ Nam Phương, cách một khoảng cách ở giữa. Sau khi nghe thấy âm thanh cọ xát, cô biết anh xoay người.

Loading...