Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:17:15
Lượt xem: 198
Trước khi đi, Lý Nhiễm giao toàn bộ những phần còn dư lại của [Thượng Tà] cho công ty.
Vu Hiểu Hiểu nhìn văn kiện trong máy tính cô, ngữ khí nửa là đau thương nửa là hâm mộ: "Cùng tốt nghiệp bốn năm, dựa vào cái gì ý tưởng nét vẽ của cậu như suối phun, linh cảm không ngừng thế chứ."
Nói thật, Vu Hiểu Hiểu thật sự ganh tị với linh cảm của Lý Nhiễm, những phần còn lại trong ba tháng nữa của [Thượng Tà] cô đã hoàn thành, trải qua trận phong ba sao chép lần trước, bộ truyện tranh này xem như hot càng thêm hot trong giới truyện tranh.
Theo sức nóng càng ngày càng cao, khen ngợi càng ngày càng nhiều, những antifan lúc trước mắng [Thượng Tà] cũng dần dần trở thành fan.
Lý Nhiễm đối với [Thượng Tà] lấy được thành tích như hiện tại phải nói là ngoài ý muốn, hoặc là nói cô kinh ngạc cảm thán nét vẽ của cô lại có nhiều người thích như vậy.
Nhiều năm rồi, cô chỉ kiên trì có hai việc. Một là trước kia thích Hạ Nam Phương, đây là một chuyện không làm cho người ta thích cho lắm. Hai là vẽ tranh, chuyện này đối với cô mà nói càng như là tiêu khiển, nếu không phải nhân vật Tần Mạch trong [Thượng Tà] mang đến cơ hội cho cô, cô chỉ sợ sẽ tiếp tục vẽ cả đời mà không có tiếng tăm gì.
Tóm lại, cô trở thành họa sĩ nổi tiếng, người biết đến cô càng ngày càng nhiều... ở trong giới phong cách cổ trang trở thành đại thần, không chỉ có ra chương đều đều mỗi ngày, mà chất lượng còn rất ổn định.
Trước khi đi, Vu Hiểu HIểu kéo cánh tay cô: "Đi, chị hai tiễn cậu đi."
Lý Nhiễm dở khóc dở cười: "Tớ chỉ về nhà, cũng không phải không đến nữa."
Cô không thể nói đi, nhắc đến từ "đi" này, Vu Hiểu Hiểu lập tức sẽ hai mắt đẫm lệ, thoáng như đứa con nhỏ bị mẹ vứt bỏ.
Lý Nhiễm nhéo mặt Vu Hiểu Hiểu: "Đừng diễn nữa, đêm nay tớ mời khách."
Mắt Vu Hiểu Hiểu còn ngân ngấn nước, hôn một cái lên má cô, cười cười đáng yêu.
Tính cách của Vu Hiểu Hiểu khác với Lý Nhiễm, tính cách vô cùng nhiệt tình hoạt bát, tự xưng là dám yêu dám hận, nhưng từ lúc thành niên đến giờ chưa từng yêu ai.
Vu Hiểu Hiểu chọn nơi, một nhà hàng còn tính là xa hoa, là một nhà hàng tự lấy thức ăn.
Vu Hiểu Hiểu chọn nhà hàng này, ánh mắt Lý Nhiễm hồ nghi nhìn cô nàng.
Lấy sự hiểu biết của cô đối với Vu Hiểu Hiểu, hai người đi ăn cơm đều sẽ nghĩ vì đối phương tính tiền, chưa bao giờ đến nhà nàng đắt đỏ thế này.
Đứng ở cửa nhà hàng, cô ép hỏi: "Thành thật khai báo đi, cậu dẫn tớ đến đây có mục đích gì?"
Vu Hiểu Hiểu mà nói dối thì đôi mắt sẽ chớp như ngôi sao trên trời, nhấp nháy nhấp nháy. Cô nàng nháy mắt: "Không có mục đích gì nha."
Lý Nhiễm làm bộ xoay người muốn đi, Vu Hiểu Hiểu vội vàng giữ chặt cô: "Cậu đừng đi mà"
Nói xong giọng nói cũng trở nên càng ngày càng nhỏ: "Anh tớ ở bên trong."
Lý Nhiễm thiếu chút nữa đã muốn dùng sức bổ não của cô bạn mình ra xem bên trong là Sprite hay là Coca, làm sao lại ngốc như vậy chứ.
Thấy sắc mặt cô không vui, Vu Hiểu Hiểu lôi kéo cánh tay cô, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi mà. Cậu đừng tức giận được không? Lần trước cậu bị nhốt ở thành phố J, anh tớ đến tìm nhưng không thấy được cậu."
Thấy Lý Nhiễm còn có dáng vẻ không để ý đến mình, Vu Hiểu Hiểu thật sự sợ cô tức giận: "Tớ thật sự cảm thấy hai người thật sự rất xứng đôi. Anh tớ thích cậu như vậy, hiện tại cậu cũng độc thân, ở bên nhau không phải khá tốt sao."
Lý Nhiễm thật sự không biết trong đầu Vu Hiểu Hiểu bày ra trò gì, bản thân mình trăm phương nghìn kế trốn tránh Vu Hồng Tiêu, kết quả bị cô nàng khen ngược, trực tiếp bị lừa đến.
Vu Hiểu Hiểu hồng vành mắt: "Cậu đừng nóng giận mà, lần sau tớ không dám nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-149.html.]
"Cậu đi vào đi, tớ đi trước."
Vu Hiểu Hiểu đứng ở tại chỗ, đuôi mắt đỏ bừng, cũng không dám tiến lên đuổi theo cô.
"Lý Nhiễm."
Cô còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy phía sau có người gọi mình.
Giọng của Vu Hồng Tiêu rất đặc biệt, có thể làm hình cảnh lâu rồi, trong giọng nói lộ ra vẻ nghiêm túc.
Anh mặc áo sơmi màu đen, vóc dáng cao lớn, tuy bước đến trước mặt Lý Nhiễm có mang theo nụ cười, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Từ trước đến nay Vu Hồng Tiêu luôn là người thẳng thắn, không quanh co lòng vòng: "Sao vậy? Nhìn thấy anh là muốn đi?"
Cho dù Lý Nhiễm có muốn duy trì khoảng cách, cũng không thể đã gặp nhau rồi mà còn trốn.
Cô cười cười: "Anh Hồng Tiêu, sao anh lại ở đây?"
Vu Hồng Tiêu cười cười, cũng không vạch trần: "Trùng hợp. Cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Tóm lại trốn không thoát, Lý Nhiễm đành phải đồng ý: "Được thôi."
Vu Hồng Tiêu cười cười, đảo mắt thấy Vu Hiểu Hiểu đỏ hồng vành mắt: "Sao lại khóc?"
Vu Hiểu Hiểu trộm nhìn Lý Nhiễm liếc mắt một cái, không dám nói lời nào.
Lý Nhiễm ở một bên: "Bị em mắng hai câu."
Vu Hồng Tiêu cũng không có giúp đỡ, ngược lại rất có hứng thú hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngữ khí của anh không nhanh không chậm, như là hoàn toàn không biết chuyện gì.
Lý Nhiễm nhìn anh hai giây, trong lòng suy đoán mọi chuyện là do một tay Vu Hiểu Hiểu xử lý, lừa trên gạt dưới.
Chịu đựng ánh mắt cảnh cáo của Lý Nhiễm, hốc mắt của Vu Hiểu Hiểu càng đỏ.
"Hiểu Hiểu mời em đến đây ăn một bữa tiệc lớn, em ngại đắt quá nên mới mắng cậu ấy hai câu."
Quả nhiên, nháy mắt Vu Hồng Tiêu đã hiểu rõ, ở đây làm gì có trùng hợp gì, rõ ràng là Vu Hiểu Hiểu lừa hai người bọn họ đến.
Bàn tay to của anh khẽ nhéo vành tai của Vu Hiểu Hiểu một chút: "Lá gan không nhỏ?"
Vu Hiểu Hiểu nước mắt lưng tròng, cô dễ dàng sao! Lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú, còn nói lá gan còn không nhỏ!
Không đ.â.m thủng tầng giấy giữa quan hệ hai người, thì mối quan hệ của hai người chỉ dừng ở mức anh em mà thôi.
Sau khi ngồi vào bàn, Vu Hồng Tiêu đưa menu qua, anh hơi hơi kéo tay áo lên khuỷu tay, Lý Nhiễm liếc nhìn thấy trên cánh tay anh có vết thương rất dài.
Từ khuỷu tay cho đến bàn tay, vết khâu khoảng chừng 20cm.
"Trên tay anh làm sao vậy?"