Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-08-29 10:24:50
Lượt xem: 213

Cái từ "Nhẫn" này cơ hồ là sự khuyên bảo tận tình mỗi ngày của Phí Huyên với Hạ Nam Phương. Nhưng ngoài dự kiến của anh ta là hôm nay Hạ Nam Phương còn hiểu được một đạo lý khác.

 

"Tôi biết rồi."

 

Anh biết tính tình của mình đều luôn không tốt, trước kia khi có cô nguyện ý dỗ mình, còn có thể trở thành một loại tình thú. Hiện tại cô không muốn dỗ nữa, nếu lại tùy ý phát hỏa, chỉ sợ chỉ có thể đẩy cô càng ngày càng xa.

 

Lý Nhiễm vẫn luôn cấm anh tiếp xúc đến người thân thiết bên người cô, ngay cả hôm nay ngay từ đầu cô ngồi xuống cũng là vì cô sợ anh phát hỏa, sợ hãi anh làm ra loại chuyện khiến cô khổ sở khó khăn.

 

Nhưng những chuyện đó đều không xảy ra, thái độ của Lý Nhiễm có hơi hơi thay đổi.

 

Hiện tại nhớ lại, đại khái là sự chán ghét của cô đối với anh ngay từ đầu cũng là do đó, bởi vì anh không hiểu sự khắc chế, luôn đem tính tình muốn làm gì thì làm của mình áp đặt lên người cô.

 

Bây giờ suy nghĩ cẩn thận, tự nhiên cũng có thể nhịn lại được.

 

Phí Huyên: "Thu thập Vu gia không phải việc khó, nhưng tốt nhất cậu đừng cử động."

 

Hạ Nam Phương vẫn chưa muốn động Vu gia, hoặc là nói tuyệt đối anh sẽ không tự mình ra mặt hành động, thái độ của cô đối với Vu gia anh thấy trong mắt, lúc trước ở chỗ Vu gia xảy ra chuyện không vui đó là hồi chuông cảnh báo trong lòng anh.

 

"Tuổi này của Vu Hồng Tiêu mà đã ngồi lên được vị trí này, xem như là tương lai tuổi trẻ đầy triển vọng, Vu gia chỉ có một mình cậu ta là con trai duy nhất, cơ hồ là cả dòng họ đều vì cậu ta mà lót đường."

 

Nói xong Phí Huyên liếc nhìn Hạ Nam Phương một cái, ngữ khí khó có được sự đứng đắn: "Trong thành phố chuẩn bị nhiệm kỳ mới, nghe nói vị kia ở trên đó có liên quan đến Vu gia, có hy vọng trở thành một phần năm."

 

Hạ Nam Phương bây giờ mới đè ép tâm tư động Vu Hồng Tiêu lại: "Xác định?"

 

"Không có, lần trước về Phí gia có nghe chú nói."

 

Tuy Phí Huyên ở thành phố N, nhưng nhà chính của Phí gia ở thủ đô, chú của Phí Huyên muốn làm chính trị, tin tức được truyền ra nhất định sẽ không giả.

 

Hạ Nam Phương liếc Phí Huyên một cái, anh càng thông minh hơn Phí Huyên tưởng nhiều: "Chú kia của cậu, có lẽ có có hội trở thành một phần năm đúng không?"

 

Phí Huyên không ngờ anh lại đoán được, lộ ra nụ cười hồ ly: "Đúng là cái gì cũng không thể qua mắt cậu được."

 

Ngón tay Hạ Nam Phương nhẹ gõ gõ bàn đá, không hề có âm thanh nào vang lên: "Muốn giúp đỡ?"

 

Phí Huyên phất tay: "Tạm thời không cần."

 

"Lại nói, mấy năm nay trừ bỏ tiền, Phí gia cũng không vì chuyện khác mà tìm tôi." Khi Phí Huyên nói những lời này, tuy vẫn cười cười tà mị như cũ, nhưng lại không mấy vui vẻ gì.

 

"Nếu không có tiền của tôi, bọn họ có thể nhảy nhót được bao lâu?"

 

Nói đến tiền, Hạ Nam Phương nhịn không được hỏi: "Người có quan hệ với Vu gia là ai?"

 

Anh hỏi là nhà tài phiệt phía sau, Phí Huyên hiếm thấy lắc đầu: "Tôi nghe nói là Ôn gia."

 

"Ôn gia? Sao lại có được quan hệ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-152.html.]

 

Phí Huyên cười cười: "Rất nhanh sẽ có quan hệ, Ôn gia có một trưởng công chúa, Vu gia có một thái tử, cậu nói xem có quan hệ hay không?"

 

Nháy mắt Hạ Nam Phương hiểu rõ: "Cậu ta có thể thỏa hiệp?"

 

Phí Huyên nhún vai: "Ai biết được? Cũng không phải mỗi người đều có thể muốn cưới ai là cưới như cậu."

 

___

Trở về chỗ ngồi, Vu Hồng Tiêu nói xin lỗi Lý Nhiễm.

 

Chuyện này cũng không trách Vu Hồng Tiêu được, thật sự là trong quá khứ Hạ Nam Phương quá mức kiêu ngạo, ai không muốn khiêu khích anh chứ.

 

Lý Nhiễm lắc đầu nói không sao, cuối cùng cũng nói ra: "Anh Hồng Tiêu, em là bạn của Hiểu Hiểu, cậu ấy gọi anh là anh trai, em cũng vậy. Cái xưng hô này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi."

 

Lời đã nói đến nước này, nói thêm nữa sẽ tổn thương đến tình cảm, bàn tay to của Vu Hồng Tiêu nhẹ vuốt tóc cô: "Được."

 

Giải quyết chuyện này, cơm cũng ăn đủ rồi, Vu Hiểu Hiểu không dám nói cái gì nữa, biến bi phẫn thành sức ăn.

 

Hai ngày tiếp theo thu dọn đồ đạc, cô chuẩn bị tất cả tài liệu tiếp theo của những chuyện còn lại rồi liên lạc với trường học.

 

Sau khi chuẩn bị mọi chuyện xong xuôi, cô về nhà.

 

Trấn Xuân Hạ ở Tây Nam Bộ, vùng núi chiếm đa số, hồi xưa có thể xem như là một huyện nhỏ bình thường, sau này sửa đường lại xây sân bay, kinh tế lập tức phát triển.

 

Hiện tại không chỉ có thoát khỏi nghèo khó, còn là huyện giàu mạnh trong 100 huyện đứng đầu trong nước.

 

Cuối tháng 8, cái nắng gắt dần dần được thay thế bằng những làn gió mát lạnh nhẹ nhàng.

 

Khi cô về đến nhà, cha Lý còn đang ở viện nghiên cứu chưa về, cô cất hành lý rồi quét tước lại trong nhà một lần.

 

Phòng ngủ vẫn là dáng vẻ khi cô rời đi, trên tường dán poster, trên kệ sách có những quyển truyện tranh chỉnh tề.

 

Cô sửa sang lại giường nệm, kéo tấm rèm ra cho ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.

 

Cô lẳng lặng ngồi bên mép giường, thoáng như quay lại tuổi thơ.

 

Khi đó cô hạnh phúc hơn bây giờ nhiều, ở trong trường có bạn bè, về nhà có cha Lý yêu thương chiều chuộng, rảnh rỗi đi chơi với bạn bè, không muốn đi chơi thì ở nhà vẽ tranh.

 

Đúng là bởi vì sự vui vẻ của tuổi thơ không còn nữa, cho nên nhớ lại mới đặc biệt quý trọng.

 

Đang ngồi trên giường thất thần, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này không phải là thời gian cha Lý tan làm.

 

Cô đi dép vào ra ngoài, khi mở cửa, ở ngoài cửa đứng hai cô gái.

 

Cửa vừa mở ra, ba người đều sửng sốt, đánh giá nhau.

Loading...