Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 155

Cập nhật lúc: 2024-08-29 21:16:00
Lượt xem: 127

Hơn 600 tên của chủ nhân các món quà, Hạ Nam Phương đọc nhanh như gió.

 

Khổng Phàn Đông hơi hơi hé miệng, không mở miệng nói cho anh biết, trên đó không có món quà của Lý Nhiễm.

 

Đợi đến khi anh đọc xong đến trang cuối cùng, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, vứt danh sách một cái thật mạnh xuống đất.

 

____

 

Chạng vạng, mặt trời vừa đang dần xuống núi, Lý Nhiễm mang đôi dép lào đi ra ngoài, trên đường gặp rất nhiều người quen, khi cô đi chợ mua đồ ăn, có một dì không lấy tiền, cứ nhét thức ăn vào trong giỏ của cô, cũng có vài người ba hoa cố ý hỏi xem cô kết hôn hay chưa.

 

Lý Nhiễm cười đáp lại: "Chưa có." Cô chưa từng cố tình muốn giấu giếm cái gì, cũng không cảm thấy 26 tuổi chưa kết hôn có cái gì không ổn.

 

Mua thức ăn xong, dẫm lên màu hồng vàng của hoàng hôn về nhà, vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa, lại mua một bó hoa hướng dương.

 

Bà chủ shop hoa thấy cô xinh đẹp lại khí chất, nở nụ cười lương thiện: "Con không phải là người địa phương đúng không?"

 

Lý Nhiễm đang khom lưng chọn hoa, nghe vậy ngẩng đầu, vén sợi tóc quăn vừa rơi xuống qua tai: "Đúng ạ."

 

Bà chủ nhướng mày: "Người bản địa không nuôi được đứa trẻ như thủy linh* như con."

 

(Thủy linh (水灵): xinh đẹp (dáng người) thơm ngon (đồ ăn). Miêu tả chị ngon cũng được. =))))

 

Lý Nhiễm sửng sốt, cô cũng không cảm thấy bản thân bây giờ cùng với tám năm trước rời khỏi trấn Xuân Hạ có gì thay đổi.

 

Nhưng khí chất đã có sẵn từ trong xương cốt này đã kéo ra sự chênh lệch đối với những bạn học cũ của cô, bà chủ shop hoa trộm đánh giá cô, đánh giá quần áo trên người cô, đánh giá trang sức vật phẩm trên tay cô, còn có sợi dây chuyền tinh tế lấp lánh có kim cương trên cổ cô nữa. Tự cảm thán trong lòng: "Con cũng thật xinh xắn."

 

Lý Nhiễm ngây người, xinh xắn?

 

Cô cũng chỉ mặc một chiếc áo thun bình thường, dưới thân là một cái quần cao bồi đã cũ, trên chân mang đôi dép lào mà cha Lý mua cho.

 

Nếu cô có thể xinh như lời bà chủ shop hoa nói thì bà chủ này đúng thật là khen tặng cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-155.html.]

Lý Nhiễm cười có lệ, cầm hoa tính tiền.

 

Khi cha Lý về nhà, Lý Nhiễm đã làm cơm chiều xong xuôi. Ông buông trái cây trong tay xuống, giọng kinh ngạc: "Nhiễm Nhiễm, đây đều là con làm sao?"

 

Lý Nhiễm nhận lấy trái cây, bỏ vào trong bồn rửa, sau đó lấy nước giếng ra ngâm: "Đương nhiên rồi. Năng lực tự lập của con cũng không tệ lắm đúng không?"

 

Trước khi làm cơm chiều, cô vẫn luôn suy nghĩ làm sao nói vấn đề cô muốn đi du học với cha Lý.

 

Sau đó nghĩ lại, lý do cha Lý không yên tâm cô đơn giản chỉ là lo lắng cô một mình ở nước ngoài không chăm sóc tốt cho bản thân mình, vì thế cô tỉ mỉ chuẩn bị mâm cơm chiều này.

 

Cha Lý khen trù nghệ của cô không dứt miệng, cô múc cho cha Lý chén canh: "Ba, tháng sau con muốn ra nước ngoài."

 

Cha Lý dừng đũa, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"

 

Sau khi cô nói kế hoạch đi du học với ông, ông trầm mặc hồi lâu, nhưng không có phản đối.

 

Ông bỏ đũa xuống, thân thể cao lớn có chút khom khom, ông đứng lên vào phòng ngủ. Lúc đi ra cầm thêm một quyển sổ, ông đưa sổ tiết kiệm lúc trước đưa cho cô: "Đây là tiền tiết kiệm của ba cho con, nếu không kết hôn thì cầm lấy đi học đi."

 

Lý Nhiễm nhìn sổ tiết kiệm đã cũ của ba mình, cúi đầu, cố nén nước mắt.

 

Cha Lý duỗi tay sờ sờ đầu cô: "Lúc còn rất nhỏ con đã rất có chính kiến, năm đó đi Hạ gia là theo ý kiến của con, hiện tại đi du học cũng thế. Ba già rồi, theo không kịp bước chân của con nữa, chỉ có thể giúp con được chút nào hay chút ấy. Con yên tâm mà ra nước ngoài, ba tuyệt đối sẽ không kéo con lui về sau."

 

Cuối cùng cô cũng không nhịn được, đôi khi cũng sẽ nghĩ tuy cô không quá thích ở lại trấn Xuân Hạ, không quá thích bạn học trong nhà, nhưng luận đạo hiếu, cô không bằng bọn họ.

 

Ít nhất bọn họ có thể ở bên người cha mẹ báo hiếu, báo đáp ơn dưỡng dục.

 

Nhưng còn cô thì sao, đầu tiên là bất chấp tất cả mà yêu Hạ Nam Phương, sau khi tỉnh ngộ lại vì việc học của bản thân lại một lần nữa rời nhà, thậm chí còn xa hơn lần trước.

 

Cô không dám nhìn tóc bạc ở trên đầu cha Lý, chúng nó giống như kim châm, đ.â.m vào n.g.ự.c cô, theo cảm giác áy náy cùng thương cảm, hóa thành nước mắt chảy xuôi xuống gương mặt.

 

Cha Lý duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt cô: "Trong lòng ba con là đứa con ngoan, vẫn luôn là như thế."

 

Giọng cô nghẹn ngào: "Con xin lỗi ba."

Loading...