Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 159

Cập nhật lúc: 2024-08-30 11:18:40
Lượt xem: 185

Người nọ uống say thấy Hạ Nam Phương lạ mắt, hơn nữa thái độ quá mức kiêu ngạo, mượn rượu vào mà nói: "Mày là ai? Vào bằng cách nào, ai cho mày vào?"

 

Hạ Nam Phương lại như là kẻ dưới, hết sức khách khí: "Có lẽ các vị chú bác đây không nhớ rõ tôi. Tôi tên Hạ Nam Phương."

 

Vừa mới nói xong tên này, thần sắc của mọi người đều khác nhau, nói tóm lại, đều không tốt.

 

Cái họ Hạ này, ở trấn Xuân Hạ cũng không xa lạ, cơ hồ là từng hộ gia đình đều biết đến.

 

Chẳng qua là từ tám năm trước, người họ Hạ cũng chưa từng đặt chân đến trấn Xuân Hạ lần nào nữa, hôm nay sao lại đột nhiên nhảy ra một người họ Hạ thế này.

 

Hơn nữa cái tên Hạ Nam Phương này, đặc biệt quen tai.

 

Tám năm trước khi Lý Nhiễm đi với Hạ Nam Phương vẫn là một thiếu niên, ngần ấy năm Lý Nhiễm thay đổi không lớn, nhưng Hạ Nam Phương sớm đã rút đi sự ngây ngô của tuổi trẻ, trở nên vô cùng thành thục, khí thế bức người.

 

Mấy vị chú bác nói nhỏ: "Chẳng lẽ là?"

 

"Tôi là vị hôn phu của Lý Nhiễm."

 

Lời này vừa nói ra, những phỏng đoán đều biến thành chứng thực, mấy người nọ nhìn nhau, hậu tri hậu giác mà cảm thấy chuyện lớn không ổn.

 

"Cái kia... bọn tôi đi trước, không quấy rầy, không quấy rầy."

 

Người nọ uống rượu say hỏng đầu óc kia, ưỡng bụng bia, cả người đều là mùi rượu hỏi: "Mày lừa ai, Hạ gia đuổi Lý Nhiễm ra ngoài rồi, mày là ai mà chui ra tới một vị hôn phu."

 

Người bên cạnh lập tức lôi kéo ông ta muốn mang đi.

 

Hạ Nam Phương phất tay với Khổng Phàn Đông, người ở ngoài cửa vô cùng lưu loát mà canh giữ ở cổng lớn bên ngoài, dáng vẻ như ai cũng đừng hòng đi.

 

Trong lòng vài người đã bắt đầu trở nên hoảng loạn: "Chúng tôi... chúng tôi không phải cố ý, đều là những lời nói hỗn trướng trên bàn tiệc, cậu... Ngài không nên tưởng thật."

 

Hạ Nam Phương gật đầu, vô cùng thông tình đạt lý: "Ai không có nói ra lời nói nhục mạ Lý Nhiễm thì có thể đi trước."

 

Tổng cộng bốn người, trong đó có một người uống nhiều nói sai, thì thấy tư thế này của anh cũng không thể ném người nọ ở chỗ này mặc kệ không lo được, đang muốn mở miệng nói gì đó.

 

Hạ Nam Phương chỉ chỉ đồng hồ: "Năm giây. Cho các người tự chọn, ở lại bồi ông ta, hoặc là đi trước."

 

Ba giây sau, tại chỗ chỉ để lại quỷ rượu uống say kia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-159.html.]

Phương thức làm việc của anh vô cùng bá đạo, g.i.ế.c sạch như vậy? Trần trụi uy h.i.ế.p người khác, quả thật là hành vi rất thổ phỉ.

 

Cha Lý còn chưa mở miệng, Hạ Nam Phương như đoán được anh muốn nói cái gì: "Xin bác yên tâm, con giảng đạo lý cho người này, ai nói lời nói không nên nói thì phải gánh vác trách nhiệm, người khác con một mực không chạm vào."

 

"Hơn nữa Khổng Phàn Đông xuống tay luôn luôn có chừng mực."

 

Anh nhìn về phía cha Lý, tuy là dò hỏi, lại không quá đúng: "Bác xem được không?"

 

Cha Lý còn có thể nói cái gì, so sánh với con gái bảo bối của mình, giáo huấn loại người uống say là đầy miệng nói bậy cũng hẳn là đúng.

 

Quỷ say kia còn có ba bốn phần lý trí, vừa rồi còn kiêu ngạo bao nhiêu, thì hiện tại sợ hãi lá gan nhỏ bấy nhiêu, người vừa đi, ông ta lập tức quỳ rạp trên mặt đất giả chết.

 

Hạ Nam Phương giao ông ta cho Khổng Phàn Đông: "Đánh thức trước."

 

Sức lực của Khổng Phàn Đông lớn, một cánh tay đã nhấc được một người đàn ông khoảng gần 100 cân lên, ném vào trong sân.

 

Trong sân có một cái giếng, ngày thường dừng dây thừng cột vào thùng nước múc nước lên, Khổng Phàn Đông dội một chậu nước lên người ông ta trước, thấy còn không tỉnh, thì nhấc người lên, đi đến bên miệng giếng, một nửa người nọ bị thả xuống giếng, một nửa thân mình lơ lửng bên ngoài.

 

Người nọ không hề có sức lực gì, lực đạo toàn thân đều chỉ dựa vào Khổng Phàn Đông xách ông ta kia, lập tức sợ đến mức khóc như sói tru, rất nhanh đã cầu xin tha thứ.

 

Lý Nhiễm và cha Lý trợn mắt há mồm mà nhìn bên ngoài sân, thật cũng không phải sợ hãi, chỉ là kinh ngạc cảm thán thủ đoạn làm việc của Hạ Nam Phương.

 

Chỉ có người mắng cô như vậy đã bị lăn lộn như thế, lúc trước cha Lý còn đánh anh mấy quyền, làm anh dưỡng thương hơn nửa tháng... trong đó đại biểu cho cái gì.

 

Hạ Nam Phương nhìn cơm thừa canh cặn còn lại trên bàn, liếc nhìn Lý Nhiễm: "Em làm sao?"

 

Lý Nhiễm gật gật đầu.

 

Hạ Nam Phương ngồi xuống lấy chén đũa, nhìn cha Lý: "Bác trai, con còn chưa ăn cơm trưa, quấy rầy bác vậy."

 

Sắc mặt cha Lý xanh mét, nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Hạ Nam Phương, lại liếc Lý Nhiễm.

 

Vẻ mặt người sau chột dạ, trên mặt viết mấy chữ "ba, ba đừng nhìn con mà, con thật sự không biết tại sao anh ta lại ở đây".

 

Cha Lý trừng mắt liếc cô một cái: "Vào phòng với ba!"

 

Lý Nhiễm vô tội nằm không cũng trúng đạn, rũ đầu đi theo sau cha Lý.

 

Tiếng la hét bên ngoài như g.i.ế.c heo còn không dứt bên tai, mà trong nhà Hạ Nam Phương vẫn bình thản mặt không đổi sắc ăn cơm do Lý Nhiễm làm.

Loading...