Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-07-31 13:19:14
Lượt xem: 1,003
Sáng sớm hôm sau, đầu đau như muốn nứt ra.
Cô dậy khá sớm, tưới nước cho mấy bồn hoa bên ngoài, tỉ mỉ chăm sóc xong, chuẩn bị đến công ty.
Sáng sớm Hứa Minh Nguyệt đã được người nhà đến đón, tối hôm qua Hạ Nam Phương đã lên tiếng, người của Hạ gia cũng không dám để cô ta ở lại.
Lúc cô ta đi, Lý Nhiễm dựa vào cây cột hành lang trong sân, ôm cánh tay nhìn cô ta.
Vận mệnh chính là trùng hợp thần kỳ như vậy đấy, một tuần trước anh của cô ta là Hứa Minh Lãng cũng đứng ở chỗ này nhìn Lý Nhiễm xám xịt rời khỏi Hạ gia như thế nào.
Một tuần sau, Lý Nhiễm cũng đứng ở đây, nhìn Hứa Minh Nguyệt rời đi ra sao.
Nhưng trái tim đã không còn như xưa, Lý Nhiễm không hề cảm thấy có cái gì đáng để đắc ý.
Chính cô chủ động chia tay để giữ lại chút mặt mũi cho mình. Mà Hứa Minh Nguyệt, càng lì lợm la liếm.
Khi đang ăn sáng, xe của Hạ Nam Phương chạy vào sân.
Xe của Hạ Nam Phương chạy là một chiếc Maybach lớn. Khi đỗ trên bãi cỏ trong sân, nó phát ra âm thanh giống như tiếng máy móc nặng nề đè lên bãi cỏ.
Lý Nhiễm nhìn thoáng ra bên ngoài sau đó nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Khi Hạ Nam Phương tiến vào, đi theo phía sau là đoàn người trợ lý và các cố vấn, thức cả đêm nhưng tinh thần của họ có vẻ rất phấn chấn. Đây là quy củ nhiều năm của Hạ gia, tuy con người của Hạ Nam Phương thật sự ngạo mạn, kiêu ngạo nhưng rất biết chiêu mộ người tài, đối xử với cấp dưới rất tốt.
Bình dị gần gũi giống như hôm nay, thường xuyên mang theo đoàn người bên cạnh về ăn sáng.
Bọn tinh anh đó, từ xưa đã không để Lý Nhiễm vào trong mắt, sau khi gật gật đầu với cô xem như có lệ, bọn họ ngay lập tức vòng qua cô, gom lại trên bàn ăn.
Lý Nhiễm thấy bọn họ tiến vào, qua loa lấy lệ mà ăn một chút cơm nữa, chuẩn bị vọt lên lầu.
"Đứng lại!"
Hạ Nam Phương vừa mới tiến vào liền thấy Lý Nhiễm chuẩn bị chạy, mới vừa rồi thấy cô không có động đũa nhiều lắm, không vui nhíu mày: "Ăn ít như vậy thôi sao?"
"À... ăn không vô."
"Ăn thử món khác?"
Hạ Nam Phương nói món khác, kỳ thật là cơm Tây.
Anh và nhóm người bên cạnh hầu như đều lớn lên ở nước ngoài, khá là thích bửa sáng lạnh như băng, khô cằn kiểu Tây đó.
Lý Nhiễm bưng một chén cháo và dĩa bánh quẩy ngồi giữa đám người đó, như người ngoại đạo.
Cả người như đang viết lên ba chữ "không ưu tú."
Cái miệng nhỏ của cô vừa húp cháo, một bên vừa nghe bọn người Hạ Nam Phương bàn luận về chuyện cô không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-17.html.]
Dường như bọn người này có khả năng đem những người không thuộc về loại người giống như họ loại trừ ở bên ngoài, tuy rằng ngoài mặt lễ phép khách khí, nhã nhặn phong độ, nhưng Lý Nhiễm không thể chịu đựng được, bọn họ cũng không cần bài xích cô, trong xương cốt bọn họ đã có sẵn sự cao ngạo, sinh ra đã có sẵn nên dễ dàng làm cho người khác tự biết xấu hổ mà rút lui.
Chẳng qua bây giờ Lý Nhiễm cũng không còn cảm giác tự ti nữa, cô dần dần nhận ra rằng không phải tất cả mọi người đều sống trong một cái vòng tròn ấy.
Trên thế giới này có những người như Hạ Nam Phương tồn tại thì đương nhiên cũng phải có cái vòng tròn phù hợp với anh.
Cũng giống như vậy, nếu ai đó như Lý Nhiễm tồn tại trên thế giới này thì phải có vòng tròn thích ứng với cô.
Đối với những vòng tròn không tương thích với nhau, thì cũng không cần mạnh mẽ chen vào.
Lý Nhiễm dùng bữa xong, đánh nhanh thắng nhanh co chân chạy lên lầu.
Đợi đến 8 giờ 30 chuẩn bị đến công ty.
Được trở lại với đúng vòng tròn thoải mái của mình, Lý Nhiễm buông lỏng đôi vai đang căng thẳng mệt mỏi, vươn vai một cái. Ngước mắt lên nhìn cánh cửa văn phòng thấy một người đang lén lút thăm dò muốn tiến vào.
"Vào đây."
Vu Hiểu Hiểu rón rén bước vào: "Nhiễm Nhiễm, chuyện ngày hôm qua thật sự xin lỗi cậu nha."
Ngày hôm qua Lý Nhiễm ở đồn cảnh sát chờ Vu Hiểu Hiểu đưa chứng minh nhân dân đến, kết quả không chờ được, ngược lại lại chờ được Hạ Nam Phương.
"Nhiễm Nhiễm, cậu nghe tớ giải thích đã. Ngày hôm qua tớ thật sự không tìm được chìa khóa xe nên gọi điện thoại nhờ anh hai đến giúp đỡ. Nhưng cậu cũng biết cái hệ thống kia, nếu như muốn tìm người thì phải thông qua tầng tầng lớp lớp, rất phí thời gian. Cho nên chờ đến khi tìm được anh hai rồi... thì cậu đã bị Hạ Nam Phương mang đi mất."
"Được rồi. Tớ cũng không trách cậu."
Vu Hiểu Hiểu lập tức chân chó chạy đến: "Đây thật sự là tớ sai, không kịp thời cứu cậu ra ngoài. Còn làm hại cậu bị trở thành trẻ vị thành niên."
"Cậu còn dám nói!"
"Nếu không phải cậu lớn lên quá non, chú cảnh sát có thể bắt cậu đi sao?"
Lớn lên non là lỗi của cô sao? Không, cô không sai!
Lý Nhiễm bị chọc giận đến bật cười: "Là lỗi của tớ sao?"
Vu Hiểu Hiểu vội vàng nói: "Không, là của tớ, của tớ."
Ban ngày ở phòng làm việc lộn qua lộn lại hết một ngày, cuộc sống cũng rất phong phú bận rộn.
Chớp mắt một cái đã đến buổi tối, cô cũng không có trở về Hạ gia mà về căn hộ nho nhỏ của mình ở chung cư be bé kia.
Về đến nhà, cô dọn dẹp những thứ mang từ Hạ gia về một chút, đặc biệt là dụng cụ vẽ tranh.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ xong thì màn đêm cũng dần buông xuống.
Sờ sờ cái bụng trống rỗng đang reo in ỏi, cô lấy điện thoại đặt một phần ăn.