Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-09-01 21:30:17
Lượt xem: 151
Lý Nhiễm không tưởng tượng được một người có lập trường mạnh mẽ như Ôn Trường Ninh, thỏa hiệp với gia đình gả cho người mình không thích là chuyện đau khổ đến thế nào.
Trò chuyện được một lúc, Ôn Trường Ninh từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lý Nhiễm nhẹ nhàng đứng dậy, vào phòng ngủ lấy chăn mỏng đắp cho Ôn Trường Ninh.
____
Đến ngày lễ Giáng Sinh, ông chủ nhỏ của Lý Nhiễm nhận lời tham gia hội giao lưu kinh tế văn hóa Trung Pháp.
Buổi hoạt động được tổ chức ở khách sạn tư nhân, khách sạn vì ngoan nghênh khách quý Trung Quốc vào ở, đầu tiên thành lập một tổ thiết kế vẽ tranh mang phong cách Trung Quốc để trưng bày vào ngày đó.
Bức tranh lớn được tạo bởi mười hai bức tranh nhỏ, chủ đề cần vẽ phải mang văn hóa truyền thống của Trung Quốc, Lý Nhiễm được phân đến tổ vẽ theo linh cảm [Phi Thiên]* một trong những bức bích họa trong hang đá Mạc Cao ở Đôn Hoàng.
Bởi vì thù lao hơi phong phú, cho nên Lý Nhiễm không chút do dự từ chối lời mời du lịch Châu Âu của Ôn Trường Ninh.
Hơn mười ngày cô vẫn luôn ở trong khách sạn đẩy nhanh tốc độ.
Bức tranh [Phi Thiên] này thật sự quá mức phức tạp, ở nước ngoài rất khó mua được nguyên liệu, khách sạn yêu cầu lại cao, Lý Nhiễm chỉ mua thuốc nhuộm thôi đã chạy khắp nơi.
Bức [Phi Thiên] có chứa sắc thái riêng rất mạnh, đặc trưng phong cách hình ảnh Phi thiên ở Đôn Hoàng là nghệ thuật biểu thị không gian ba chiều, mượn áng mây để biểu ý và lấy dáng phiêu bồng của y áo làm tư thế đang bay, trăm ngàn tư thế. Cũng may trước kia Lý Nhiễm có theo cha Lý vẽ về nó, cho nên tốc độ sáng tác rất nhanh, nhưng bạn cùng tổ lại rất chậm.
Đã đến thời gian đã định rồi nhưng tác phẩm còn chưa hoàn thành.
Khách sạn vẫn luôn hối thúc, Lý Nhiễm vẫn luôn vẽ đến trước ngày hội một ngày mới mệt mỏi leo xuống cầu thang.
Từ trước giờ cô chưa từng mệt như thế, giống như chỉ cần thả lỏng một chút là cô có thể ngủ ngay lập tức.
Đoàn người của Hạ Nam Phương đến vào buổi tối trước một ngày, đèn đuốc trên đường Champs Élysées sáng trưng, hai bên đường còn cắm đầy quốc kỳ của Pháp và Trung Quốc.
Anh và Phí Huyên không phải đi cùng một nơi đến, nhưng gặp nhau ở sân bay.
Xe đi theo hai người gần hai mươi chiếc.
Cảnh sát ở trên đường vì bọn họ mở đường, đội người mặc lễ binh ở bên đường múa may tượng trưng cho lễ chào mừng.
Lần giao lưu này Hạ Nam Phương và Phí Huyên đại diện cho nước nhà, tuy là người trẻ tuổi nhất nhưng địa vị không phải thấp nhất.
Xe ngừng ở trước bể phun nước phía trước khách sạn, đèn ở trong khách sạn được bật toàn bộ, sáng cả tòa nhà, trở thành nơi lấp lánh nhất trên đường cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-173.html.]
Phí Huyên vừa xuống xe đã ngáp một cái, anh ta nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của Hạ Nam Phương: "Cậu không mệt chút nào sao?"
Hạ Nam Phương không trả lời, ánh mắt nhìn khắp nơi trong khách sạn.
Phí Huyên lập tức sáng tỏ: "Đừng nhìn nữa, nước Pháp lớn như thế, hai người các cậu sao có thể gặp được."
Hạ Nam Phương rũ mắt, chỉ là anh hy vọng ở đây nhiều hơn một chút.
"Nhớ cô ấy sao? Vậy cậu đi tìm cô ấy là được chứ gì."
"Chưa đến lúc."
Phí Huyên kích thích Hạ Nam Phương: "Khi nào mới đến lúc? Chờ Lý Nhiễm tìm được bạn trai người Pháp đẹp trai cao lớn rồi?"
Hạ Nam Phương lười để ý đến lời Phí Huyên nói: "Cô ấy đến học, không phải đến yêu đương."
Trong mắt hồ ly của Phí Huyên tràn đầy ghét bỏ: "Cậu đến đây không phải vì tìm cô ấy, chẳng lẽ thật sự vì hội giao lưu này mới đến? Hạ Nam Phương, sao trước kia tôi không cảm thấy cậu thích xem náo nhiệt như thế?"
Hạ Nam Phương vứt lại hai chữ: "Tôi vui!"
Lý Nhiễm cởi áo khoác bị thuốc nhuộm làm dơ, dọn dẹp lại một lượt, sau đó kéo vali ra ngoài.
Cô thật sự quá mệt, số thang máy cô cũng không nhìn thấy rõ, choáng váng ấn tầng 17 thành tầng 11.
Khi thang máy đến tầng 11, Hạ Nam Phương vừa bước ngang qua, thang máy vừa đến nơi cũng đinh một tiếng dừng lại.
Không biết vì sao, sau khi nghe thấy âm thanh anh dừng lại, theo bản năng nhìn thoáng qua thang máy.
Lý Nhiễm đội mũ đeo khẩu trang đang dựa vào thang máy nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy thang máy dừng lại cô mở mắt ra nhìn, thấy tầng 11 nên ấn lại tầng 17.
Trong một giây cô mở mắt ra, Hạ Nam Phương nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia, lập tức nhận ra cô.
Anh đột nhiên xoay người, đẩy đám người ra cất bước đi đến thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ánh mắt Hạ Nam Phương từng chút trở nên tối tăm, anh nhìn số thang máy đang đi lên, cuối cùng dừng ở tầng 17.
Anh vào thang máy bên kia, quyết đoán ấn tầng 17.